Tên lính gác gạt bụi cỏ ra và nhìn thấy Angus, thừa dịp hắn ta còn đang ngạc nhiên không hiểu sao lại có người ở đây thì Angus đã kịp ra tay đánh ngất hắn ta.
Angus nhặt bộ đàm trên đất lên và ngắt liên lạc. Anh ta nói với Tư Viện: “Xem ra tối nay cô có thể gặp Ôn Đình Sơn rồi.”
Tư Viện lại hoảng sợ: “Isabella ra tay nhanh như vậy sao?”
Angus vừa kéo tên lính gác vào phía rừng cây vừa đổi đồ với hắn ta. “Isabella đang khí thế hừng hực, chắc chắn cô ta đã chuẩn bị xong kế sách chu toàn rồi. Nếu cô tin tôi thì hãy đưa máu của cô cho tôi rồi cô trốn trước đi. Cho dù cô đã học được chút bản lĩnh nhưng vẫn không phải đối thủ của đám người ngoài kia, huống chi đối thủ còn không phải là con người.”
“Anh cũng nói Isabella đã chuẩn bị xong kế sách chu toàn rồi. Lúc này một mình anh vào đó cũng rất khó khăn, cứ cho là sức mạnh của anh đã khôi phục lại nhưng hai tay khó địch bốn quyền, thêm người thêm sức. Dù tôi không thể giúp gì được anh nhưng anh yên tâm ít nhất tôi sẽ không kéo chân anh.”
Angus ngạc nhiên, ngay sau đó anh nhặt khẩu súng của tên lính gác lên ném cho cô: “Biết dùng không?”
Tư Viện gật đầu, cô đã từng học qua ở Tống thành. Thậm chí cô còn học được một số cách đối phó với những yêu thú bình thường nhưng cô không nói chuyện này với bất cứ ai ngoại trừ Tống gia.
Angus gật đầu, “Không ngờ ba năm không gặp, cô vẫn bị Ôn Đình Sơn tóm được, anh ta làm thế nào mà khiến cô hồi tâm chuyển ý vậy?”
Tư Viện đang đắm chìm trong những nguy hiểm sắp tới, không ngờ Angus lại còn trêu chọc cô, “Tôi cũng không biết, tóm lại chuyện này rất không khó giải thích. Tôi cũng không ghét anh ấy đến thế.”
Tình huống khẩn cấp, làm gì có chỗ cho bọn họ tán gẫu.
Angus nhắm mắt lại dùng năng lực đặc biệt thám thính tình hình xung quanh, rất nhanh anh ta đã xác nhận được vị trí gần đúng của đám lính canh. Anh ta dẫn Tư Viện né tránh qua tất cả các chốt tuần tra và tiến vào đại sảnh.
Cả hai người đều rất kinh ngạc về mức độ nguy nga lộng lẫy bên trong. Bên trong biệt thự không chỉ có đông đảo ma cà rồng mà còn rất nhiều các loại yêu thú khác.
Bọn họ nhìn thấy Ôn Đình Sơn khoan thai tới muộn vừa bước xuống xe.
Hai người họ trốn sâu trong một góc cho nên không ai phát hiện ra bọn họ, Tư Viện nhìn thấy Isabella tự mình nghênh đón Ôn Đình Sơn, cô ả còn mỉm cười quyến rũ vươn tay ra cho anh.
Ôn Đình Sơn đáp lại cô ả bằng một nụ hôn tay điển hình của Châu Âu. Trong lòng Tư Viện nhói đau, trong đầu cô đột nhiên nảy sinh một loại xúc động muốn chém đứt bàn tay của Isabella.
Ý tưởng này vừa nảy ra chính cô cũng thấy kinh ngạc với chính mình. Angus không khỏi phì cười: “Không nhìn ra, trông cô cũng thuộc dạng hiền dịu nhẹ nhàng, ghen tuông vào cũng thật đáng sợ.”
Tư Viện xấu hổ, ngay sau đó cô không ngừng nhẩm bảng cửu chương để tránh Angus đọc được suy nghĩ của cô.
Sau khi trải qua rất nhiều lần thử nghiệm đây là phương pháp cô tự mình đúc kết ra. Cho dù cô đang nghĩ gì, chỉ cần cô không ngừng nhẩm bảng cửu chương thì không ai có thể đọc được suy nghĩ của cô.
Angus nghe thấy cô không ngừng nhẩm bảng cửu chương thì bất đắc dĩ nói: “Cách này cũng không tệ, lát nữa tôi cũng dùng thử.”
Giờ Tư Viện còn đang nghĩ tới hình ảnh Ôn Đình Sơn vừa mới hôn tay Isabella, cô hận không thể lao ra đánh toác đầu hai kẻ kia đâu để ý Angus nói gì.
Lúc Ôn Đình Sơn bước vào hội trường, trong hội trường cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Mọi người đều đổ dồn con mắt nhìn Isabella khoác tay Ôn Đình Sơn đi lên sân khấu.
Isabella dùng nĩa gõ gõ vào chén rượu để thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người cũng bị âm thanh này thu hút, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta. Isabella cực kỳ hưởng thụ cái cảm giác được chú ý bởi tất cả mọi người.
Cô ta giống như một nữ hoàng cao quý đứng trên đài cao quan sát chúng sinh phía dưới, khẽ cười nói: “Cảm ơn các vị đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi ngày hôm nay. Nhân tiện đây tôi còn muốn thông báo tới tất cả mọi người một chuyện rất quan trọng.”
Mọi người đều hồi hộp nhìn cô ta, Tư Viện nhìn Angus nhỏ giọng nói: “Anh có đọc được suy nghĩ của cô ta không? Xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
Angus lắc đầu, “Bây giờ cô ta đã mạnh hơn tôi rồi, tôi không thể đọc được suy nghĩ của cô ta.”
Tư Viện trừng mắt nhìn anh ta một cái, tiếp tục lẩm nhẩm bảng cửu chương trong đầu.
“Các vị, qua nhiều năm nghiên cứu tôi đã phát hiện ra một loại thuốc không những có thể chấm dứt cơn khát máu của ma cà rồng của chúng ta mà còn có thể kéo dài tuổi thọ của tất cả mọi yêu thú.”
Mọi người nghe xong lập tức liền xôn xao lên. Đây không phải là chuyện có thể nói đùa, phải biết rằng ngày xưa ngay cả khi bọn họ vẫn còn ở trên tinh cầu mẹ thì chỉ có tộc ma cà rồng mới có được thân thể bất tử và số lượng của bọn họ rất ít.
Những yêu thú khác, trường thọ nhất cũng chỉ được vài trăm năm.
Bọn họ từng khát vọng trường sinh bất tử nhưng qua hàng trăm hàng nghìn năm thí nghiệm cho đến tận khi tinh cầu mẹ diệt vong bọn họ cũng không được như ước nguyện.
Bây giờ lại nghe thấy tin tức này, không ít người bắt đầu chộn rộn nhưng cũng có không ít người giống như đang xem kịch vui, căn bản là không tin những gì Isabella nói.
Isabella thu hết phản ứng của bọn họ vào trong mắt, cô ta không hề hoang mang chỉ chờ mọi người yên tĩnh lại mới nói, “Tôi biết mọi người vẫn còn đang nghi ngờ. Không sao! Tôi sẽ cho mọi người thấy sự thần kỳ của loại thuốc này.”
Nói xong cô ta vỗ vỗ tay, mấy vệ sĩ mặc áo đen đẩy một chiếc quan tài thủy tinh lớn lên sân khấu.
Tư Viện và Angus nhìn kỹ mới phát hiện ra trong quan tài là một con tê tê.
“Bách Linh!”
Tư Viện kinh hãi tại sao Bách Linh lại lọt vào trong tay cô ta?
Thật sự là người đàn bà xấu xa, cô ta lợi dụng gần như tất cả mọi người bên cạnh cô ngay cả một cô nhóc cũng không tha.
Tư Viện chưa bao giờ căm hận một người đến thế, người làm cô tổn thương cô có thể tha thứ nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ làm tổn thương những người bên cạnh cô.
Angus ấn cô ngồi xuống: “Bình tĩnh! Cô đừng xúc động, giờ cô có xông lên thì cũng không thay đổi được gì đâu. Chúng ta phải bình tĩnh quan sát.”
Tư Viện nghiến răng nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Isabella chỉ vào quan tài thủy tinh nói: “Vài ngày trước con tê tê này bị một số tên ma cà rồng không rõ lai lịch tấn công, cơ thể đã bị thương không thể hóa thành hình người. Hôm nay tôi sẽ dùng thuốc này chứng minh cho mọi người thấy cái gì gọi là chết đi sống lại?”
Dứt lời, cô ta bảo người mở nắp quan tài ra và tiêm vào người con tê tê một xi lanh chất lỏng màu đỏ.
Mọi người đều nhìn không chớp mắt lên trên sân khấu, một lúc sau con tê tê bắt đầu run lên dữ dội và phát ra tiếng kêu đau đớn.
Mọi người đều hoảng sợ và cảm thấy bất an nhưng Isabella lại bình tĩnh và trấn định giống như biết điều này sẽ xảy ra. Cứ như thế, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.
Con tê tê vốn bị trọng thương đột nhiên mọc ra tay chân, khôi phục lại hình dáng con người.
Quả thật là Bách Linh!
Cả đại sảnh bao trùm bởi sự yên lặng, không biết ai thốt lên cảm thán ngay lập tức tiếng vỗ tay vang vọng khắp đại sảnh. Tất cả mọi người đều háo hức muốn biết thuốc này có nguồn gốc như thế nào?
Tư Viện nhỏ giọng hỏi Angus: “Đó là thuốc gì?”
Angus cười lạnh nói, “Hình như là máu rút ra từ cơ thể của Nikolai, chắc hẳn cô ta có trộn thêm một số chất hóa học khác.”