“Đây là gì?” Tư Viện nhìn quyển album trước mặt, ngây ngốc hỏi anh.
“Ảnh cưới, em xem xem thích kiểu nào. Chiều nay chúng ta sẽ đi chọn váy cưới.” Ôn Đình Sơn thích thú lật quyển album trước mặt cô, chờ mong nhìn Tư Viện.
Tư Viện hoảng hốt, cô không nhìn quyển album mà gắt lên với anh: “Ôn Đình Sơn, anh đừng đùa nữa.”
Cô không biết anh muốn chơi trò gì nhưng cô sẽ không bao giờ tin anh. Tư Viện đứng bật dậy xoay người rời đi nhưng lại bị một lực kéo lại. Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, giữ chặt lấy cô, không cho cô rời đi.
“Sao thế, em quên tối hôm qua em đã gọi tôi là chồng rồi sao?” Ôn Đình Sơn mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Hiển nhiên, anh đang không vui, rất không vui.
Tư Viện không đoán được tâm tư của anh, cô không biết vì sao người đàn ông này đột nhiên nổi điên muốn chơi trò chơi tình ái này, thậm chí còn muốn kết hôn.
Anh là một ma cà rồng sống cả một nghìn năm, hôn nhân có ý nghĩa gì với anh chứ?
Hôn nhân tạo ra gia đình, là nơi gắn kết hai con người lại với nhau để duy trì giống nòi, tích lũy và truyền lại tài sản cho đời sau nhưng tiền đề cho tất cả điều đó chính là sinh lão bệnh tử.
Anh thì khác, anh sẽ sống rất rất lâu nữa, anh không cần người thừa kế cũng không thể chỉ chung thủy với một người phụ nữ.
Đàn ông cũng thế, phụ nữ cũng thế, ai cũng có bản tính có mới nới cũ trong người, trong chuyện này đàn ông lại còn đặc biệt hơn.
Ngay khi có cơ hội, bọn họ còn ước gì chiếm được nhiều phụ nữ hơn.
Ôn Đình Sơn muốn làm gì, muốn biến cô thành một trong những hậu cung của anh sao?
“Ôn tiên sinh, em không muốn làm tình nhân của anh.”
Ôn Đình Sơn ép cô nhìn mình: “Ai bảo em làm tình nhân?”
Tư Viện nghĩ trước mắt cô vẫn nên kéo dài thời gian thì hơn: “Ôn tiên sinh, kết hôn là chuyện của cả hai gia đình, cả hai bên đều phải cam tâm tình nguyện thì mới có thể tâm đầu ý hợp, vững bền dài lâu. Không phải anh muốn em yêu anh sao? Em còn chưa yêu anh cho nên chúng ta cũng không cần phải vội vã kết hôn.”
Ôn Đình Sơn không đồng ý: “Không sao, chúng ta có thể kết hôn trước, kết hôn xong em có rất nhiều thời gian để yêu tôi.”
Tư Viện…
“Làm gì có chuyện như vậy, logic của anh kiểu gì thế.”
“Sai ở đâu, cưới xin ở Trung Quốc cổ đại không phải hai bên cũng chưa từng gặp mặt nhau sao? Họ có thể tại sao em và tôi lại không thể? Chúng ta đã gặp nhau vô số lần lại còn từng tiếp xúc ở cự ly âm.” Bàn tay Ôn Đình Sơn lại không thành thật chui vào trong quần áo của Tư Viện: “Tôi nghĩ rằng chúng ta giao lưu rất hài hòa, tôi biết chiều sâu của em, em biết chiều dài của tôi.”
Tư Viện không tránh khỏi đỏ mặt, chuyện xấu hổ như thế anh cũng nói ra được. Có phải đàn ông trời sinh đã có thể nói những lời ái muội trăng hoa như này không?
Cô thấy Ôn Đình Sơn hạ quyết tâm muốn ép hôn, Tư Viện chỉ có thể nói: “Vậy ít nhất, anh cũng nên cầu hôn em. Đây là điểm mấu chốt của em, anh không thể bỏ qua quá trình.”
Ôn Đình Sơn nhìn cô thẹn thùng hận không thể nuốt chửng cô ngay lúc này. “Được rồi, tôi đồng ý! Chúng ta đi chọn nhẫn thôi.”
Trong lòng Tư Viện không khỏi mừng thầm cô cho rằng anh sẽ đưa cô ra ngoài, đến lúc đó nói không chừng cô sẽ có cơ hội để chạy trốn. Sau đó cô sẽ uống thuốc do Mật Điềm đưa, đến lúc đó có thể tránh khỏi sự truy lùng của Ôn Đình Sơn.
Ai ngờ Ôn Đình Sơn lại kéo cô vào thư phòng, mở cửa mật thất. Nguyên một phòng toàn là các kệ tủ kính trưng bày trang sức châu báu. Phòng rộng khoảng 80 mét vuông, bốn bức tường đều là trang sức châu báu, ánh sáng lấp lánh của trang sức quý báu như muốn làm mù mắt Tư Viện.
“Tất cả mọi thứ ở đây đều là của em, em có thể chọn bất cứ thứ gì em thích. Nếu vẫn không thấy hài lòng cũng không sao.” Ôn Đình Sơn đi đến cuối phòng, mở một cái tủ lớn, bên trong chứa đầy đá quý ngọc bích, hồng ngọc, thạch anh và các loại kim cương với đủ màu sắc khác nhau, tùy tiện bốc một nắm cũng được cả đống.
Tư Viện shock không thể nói nên lời, toàn bộ chỗ đá quý ở đây trị giá bao nhiêu tiền đây?
Ôn Đình Sơn nhìn thấy Tư Viện kinh hoàng thì cười đắc ý, kiêu ngạo triển lãm tài lực của mình với cô.
“Đây là chiếc vương miện thuộc sở hữu của hoàng thất La Mã, đây là vòng cổ của vị hoàng hậu cuối cùng của Đế quốc Byzantine, chiếc vương miện này giống hệt cái của nữ hoàng Anh, đây là….”
Thậm chí trong phòng còn có cả những viên kim cương màu hồng to bằng nắm tay được khảm trên quyền trượng, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ thế nào.
Tư Viện kéo lại lý trí, tự nhủ trong lòng không được động lòng, không được động lòng.
Phụ nữ không nhất định yêu tiền nhưng không có mấy người cưỡng lại được sự cám dỗ của trang sức đá quý lóng lánh trước mắt như thế này!
“Em có thích món nào không?”
Ôn Đình Sơn kéo ngăn tủ, chọn ra một chiếc nhẫn gắn một viên đá quý màu vàng lớn đeo lên ngón tay Tư Viện. Ngón tay cô thon dài trắng nõn rất hợp với chiếc nhẫn này.
“Nhẫn cưới này có phải quá mức xa xỉ hay không?” Tư Viện cắn môi từ chối.
Ôn Đình Sơn nhướng mày, cười một cái, “Không sao, em đeo chơi đi! Nhẫn cưới chúng ta lại chọn cái khác.”
Anh hưng phấn bừng bừng lôi kéo Tư Viện lựa chọn, chẳng mấy chốc toàn thân Tư Viện đều là trang sức châu báu. Cô cảm thấy bản thân giống như một cây thông Noel lấp lánh lại còn là loạn phô trương xa xỉ nhất.
Cô không nhịn nổi tò mò, liền hỏi: “Số châu báu này… rất có giá nhỉ?”
Ôn Đình Sơn lại chọn thêm một chuỗi vòng cổ bằng phỉ thúy, không thèm để ý phất tay với Tư Viện: “Một chút tiền mà thôi, nếu bán hết chỗ này chắc được khoảng vài chục tỷ.”
Tư Viện suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Thiên địa quỷ thần ơi!
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận tháo đống trang sức trên người cô xuống: “Những thứ này quá quý giá rồi, em không thể nhận được.”
Ôn Đình Sơn không hiểu: “Em không thích sao?” Rõ ràng lúc cô nhìn thấy mấy thứ này, hai mắt còn sáng rực lên.
Ngày xưa anh chỉ cần tùy tiện đưa một cái nhẫn kim cương hoặc một cái lắc tay bằng vàng cho những phụ nữ khác, bọn họ đã vô cùng sung sướng rồi. Mễ Lạc lại không cần phải nói, thậm chí cô ta còn hận không thể độc chiếm hết toàn bộ chỗ này.
Tư Viện cắn răng nói: “Em rất thích nhưng vô công bất thụ lộc, em không có gì để có thể báo đáp lại anh được.”
Mọi thứ đều có cái giá của nó, trên thế giới này không có cái gì gọi là bữa trưa miễn phí cả.
Ôn Đình Sơn càng hào phóng, Tư Viện lại càng khủng hoảng. Đây là quan niệm đã ăn sâu bén rễ trong lòng cô, mẹ cô đã dạy cô: Con gái thì nên giữ mình trong sạch, người khác tốt với con chắc chắn là có mục đích khác. Trước khi con nhận phần tình nghĩa đó nhất định phải nghĩ kỹ xem mình có thể báo đáp lại được không? Nếu như không báo đáp lại được nhất định sẽ nảy sinh tai vạ.
Ôn Đình Sơn nhìn cô không nói gì, Tư Viện bối rối trước ánh mắt anh.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Vậy chọn nhẫn cưới trước đi.”
Anh chỉ vào một đống đá quý hỏi cô: “Em thích màu nào thì chọn, tôi sẽ sai người đi làm.”
Tư Viện muốn từ chối nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ôn Đình Sơn liền lia qua. Nếu giờ cô lại từ chối nữa chắc chắn anh sẽ tức giận.
Áp suất không khí có vẻ thấp, Tư Viện liền nói: “Màu đỏ đi, không khí vui mừng.”
Ôn Đình Sơn lúc này mới cười: “Được, tôi cũng thích màu đỏ. Quả nhiên là Viện Viện của tôi, chúng ta rất tâm đầu ý hợp.”
Cụm từ này không phải dùng như thế.
Ôn Đình Sơn cũng không thèm để ý, anh lôi kéo Tư Viện chọn kích cỡ viên đá. Tư Viện nhìn đi nhìn lại, viên sau còn to hơn viên trước, viên nhỏ nhất cũng to bằng quả trứng cút.
Cô không khỏi thở dài: “Không có viên nào nhỏ hơn sao? To như vậy đeo ra ngoài sẽ bị cướp mất.”
Ôn Đình Sơn bật cười: “Em yên tâm, không ai dám cướp của em. Nếu thật sự có, tôi sẽ chém đứt tay tên đó.”
Cuối cùng, Tư Viện vẫn chọn viên nhỏ nhất. Ôn Đình Sơn vẫn cảm thấy quá nhỏ nhưng anh vẫn chiều theo ý cô. Anh chọn thêm một viên tương tự rồi sai người gửi đến cho người thiết kế để làm nhẫn cưới.