Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện không ngờ sau ba năm cô lại có thể gặp lại Mễ Lạc.

Kể từ khi cô gặp lại Ôn Đình Sơn, cô vẫn luôn xem nhẹ một chuyện.

Ba năm qua, Mễ Lạc đã đi đâu? Làm gì?

Tư Viện vịn lan can từng bước đi xuống, cô nhớ lại ba năm trước cô bị Simon đưa tới căn biệt thự đáng sợ kia. Năm đó, thiếu chút nữa cô đã bị một đám đàn ông luân gian và không thể thoát ra được.

Cô tin chắc chắc rằng trong chuyện đó có vết tích của Mễ Lạc. Từ những gì Simon nói có thể nghe ra, nhất định là Mễ Lạc đã từng oán hận với Simon tuy nhiên cô không có bằng chứng.

Cho nên khi nhìn thấy Mễ Lạc, trong lòng cô có nghi hoặc, có tức giận, có oán hận nhưng cô vẫn đè lại tất cả mọi cảm xúc đó.

Tư Viện cười một cái, hỏi cô ta: “Ba năm không gặp, cậu vẫn tốt chứ?”

Mễ Lạc khựng lại, cười như không cười nhìn Tư Viện: “Tớ có gì mà không tốt?”

Cô ta kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, mỉm cười khoe khoang: “Đây là chồng chưa cưới của tớ, Stephen chủ tịch tập đoàn Lợi Đạt, anh trai của Simon, cậu vẫn nhớ Simon chứ?”

Mễ Lạc muốn xác nhận lại cho nên đã cố ý nhắc đến tên Simon, cô (Mễ Lạc) muốn xem phản ứng của Tư Viện.

Năm đó cô nghĩ rằng Tư Viện đã chết nhưng cuối cùng lại nhận được tin Simon xảy ra chuyện còn Tư Viện thì lại biến mất không rõ tung tích.

Mễ Lạc còn chưa kịp điều tra ra chuyện gì thì Ôn Đình Sơn cũng biến mất, chỉ có thư ký của anh ra mặt đưa cho cô một số tiền lớn yêu cầu cô rời khỏi trang viên.

Tất nhiên là cô không chịu nhưng những kẻ đó không thèm để ý tới cô. Chuyện cô bị đuổi khỏi trang viên vẫn luôn là chuyện cô hận nhất.

Cô luôn cảm thấy tất cả những chuyện cô gặp phải đều do Tư Viện.

Thời gian trôi qua, cô càng chắc chắn rằng tất cả mọi xui xẻo đều bắt đầu từ ngày Tư Viện bước chân vào trang viên. Lúc đó, tuy cô không nhìn thấy xác của Tư Viện nhưng cô vẫn luôn tin rằng Tư Viện đã chết không toàn thây.

Nhưng hôm nay cô lại gặp lại Tư Viện, đối phương không những sống sờ sờ đứng trước mặt cô mà còn đẹp hơn ngày xưa rất nhiều, hơn nữa lại còn sắp kết hôn.

Cô ta lấy ai?

Mễ Lạc cười hỏi: “Chồng chưa cưới của cậu là ai thế? Tớ có quen anh ấy không?”

Tư Viện hơi nâng cằm một chút ý bảo cô ta nhìn ra sau.

Mễ Lạc quay đầu nhìn thấy Ôn Đình Sơn, người mà cô ta không thể quên được.

“Tớ nghĩ hai người hẳn là rất quen thuộc. Đây là chồng chưa cưới của tớ, Ôn Đình Sơn.” Tư Viện cố ý tỏ ra thân mật khoác tay Ôn Đình Sơn để khiêu khích Mễ Lạc.

Giây phút Mễ Lạc nhìn thấy Ôn Đình Sơn, đôi mắt của cô ta mở trừng trừng thật lớn. Cô ta không thể tin được, Ôn Đình Sơn lại là chồng chưa cưới của Tư Viện?

Thế cô ta là gì? Mười năm thanh xuân của cô ta đều vứt cho chó ăn sao?

Cô ta giống như chính thất tóm được ông chồng ngoại tình, nhìn đôi gian phu dâm phụ ân ân ái ái trước mặt cô ta.

Không thể tha thứ, đôi cẩu nam nữ này, tại sao dám làm thế với cô ta?

Có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ta nhưng cô ta không dám có bất kỳ động thái nào.

Ôn Đình Sơn nhìn thấy Mễ Lạc thì nhíu mày, ánh mắt thoáng nhìn qua vẻ hả hê khi người khác gặp họa của Tư Viện thì lại giãn ra.

Anh lôi kéo tay cô, thoải mái bước đến trước mặt Mễ Lạc chào hỏi. “Xin chào, tôi là chồng chưa cưới của Tư Viện, Ôn Đình Sơn.”

Lời này là nói với Mễ Lạc cũng như là Stephen.

Đương nhiên Stephen biết Ôn Đình Sơn, ánh mắt anh ta liếc nhìn Mễ Lạc rồi bình tĩnh bắt tay với Ôn Đình Sơn, “Đã lâu không gặp, Ôn tiên sinh.”

Trong lòng Stephen cũng nghi ngờ, Ôn Đình Sơn biến mất ba năm.

Trong ba năm qua, anh ta chưa từng xuất hiện ở bất kỳ trường hợp xã giao nào, anh ta giống như bốc hơi khỏi trái đất. Tuy nhiên công ty của anh ta vẫn hoạt động như cũ, lại còn không có bất kỳ một sơ suất nào.

Ban đầu mọi người đều tò mò, Ôn Đình Sơn đã đi đâu?

Ai ngờ sau ba năm, anh ta lại quay về và có vẻ như còn muốn kết hôn.

Không ít người trong giời đều biết quan hệ của Mễ Lạc và Ôn Đình Sơn. Stephen nhìn thoáng qua Mễ Lạc, Mễ Lạc lại chỉ cười đầy vẻ mỉa mai chứ không hề làm ầm ĩ như anh ta nghĩ.

Ngược lại cô ta còn nói: “Hóa ra hai người muốn kết hôn, chúc mừng nhé! Vừa hay hôm nay tớ cũng muốn chọn váy cưới, nếu không chúng ta cùng nhau chọn, được không?”

Tư Viện còn chưa kịp nói, Ôn Đình Sơn đã chặn lời cô, “Không cần, tôi cảm thấy váy ở đây không hợp với Viện Viện. Tôi sẽ hẹn riêng nhà thiết kế của hãng để thiết kế cho vợ tôi một bộ váy riêng, cảm ơn đã tiếp đãi.”

Câu sau là Ôn Đình Sơn nói với giám đốc của hãng thời trang, anh không thèm để ý tới Mễ Lạc xoay người dẫn Tư Viện đi.

Mễ Lạc nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay, cô ta phải kìm nén lắm mới không chạy theo kéo Ôn Đình Sơn lại hỏi cho ra nhẽ.

Hai người bọn họ đi rồi, Mễ Lạc cũng chẳng còn tâm tư chọn váy cưới.

Stephen cũng không quan tâm, bọn họ ra khỏi cửa hàng lái xe rời đi.

Chiếc Bentley sang trọng chạy trên đường, Mễ Lạc im lặng khoảng mười phút mới khe khẽ thở dài nói, “Anh có biết người phụ nữ vừa rồi là ai không?”

“Không phải là vợ chưa cưới của Ôn tiên sinh sao?”

“Vợ chưa cưới?” Mễ Lạc cười mỉa mai, trong mắt lại đầy sự giễu cợt và không cam lòng: “Cô ta không phải chỉ là vợ chưa cưới của Ôn Đình Sơn thôi đâu. Có lẽ anh không biết Simon đã từng theo đuổi cô ta, theo như em biết người cuối cùng Simon gặp chính là cô ta.”

Tới ngã tư vừa lúc gặp đèn đỏ, Stephen đột nhiên phanh gấp lại lạnh lùng nhìn Mễ Lạc: “Em nói thế là có ý gì?”

Mễ lạc cười nói: “Có ý gì à, không phải anh vẫn luôn cho rằng cái chết của em trai anh không phải là sự cố ngoài ý muốn sao? Em chỉ là muốn nói là con người Ôn Đình Sơn rất âm ngoan hiểm độc. Nếu anh ta đã nhìn trúng thứ gì thì anh ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm cho bằng được, hơn nữa đối thủ của anh ta chẳng ai có kết quả tốt đẹp cả. Anh cũng biết em đi theo anh ta mấy năm, những cái khác không nói nhưng tính tình của anh ta em vẫn biết. Nhiều năm như vậy em lại không nhìn ra người bạn thân không hề nổi bật của mình năm đó lại vụng trộm thông đồng với bạn trai của em ngay dưới mí mắt em. Hai người bọn họ cùng mất tích ba năm, sau ba năm trở về lại muốn kết hôn.”

Mễ Lạc oán hận nói: “Anh nói xem, chuyện này sao lại trùng hợp đến thế chứ? Simon vừa xảy ra chuyện, hai người bọn họ lại mất tích cùng lúc.”

Chiếc xe phía sau ấn còi inh ỏi thúc giục bọn họ nhanh lái xe đi.

Stephen bình tĩnh khởi động xe, so với Simon, Stephen bình tĩnh và điềm đạm hơn rất nhiều.

Anh ta vẫn luôn yêu thương người em trai nhỏ tuổi nhất này.

Năm đó khi biết tin Simon chết đột ngột, mọi người trong nhà đều rất đau buồn.

Khu biệt thự đó có cái gì không phải anh ta không biết nhưng dù là như thế anh ta vẫn không thể chấp nhận được việc em trai mình chết vì sự cố ở chỗ đó.

Nhưng anh ta điều tra suốt ba năm lại không ai biết đám ong bắp cày đó từ đâu đến? Tóm lại là ngày hôm đó rất nhiều người đã chết vì ong bắp cày đốt.

Anh ta hao tâm tổn sức nhưng không hề tìm được manh mối, chỉ có thể chấp nhận kết quả này.

Nghe Mễ Lạc nói, trong lòng anh ta có một dự cảm.

“Nếu Tư Viện đã là bạn thân của em, vậy tiệc đính hôn của chúng ta cũng nên mời cô ấy tới tham gia, phải không?”

Mễ Lạc nghe vậy lập tức hiểu, mỉm cười với anh ta. “Đương nhiên là phải mời cô ấy, cô ấy chính là bạn thân nhất của em.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong mắt mỗi người đều hiện lên sự nham hiểm.

Tư Viện vừa lên xe liền gây khó dễ với Ôn Đình Sơn. “Sao anh lại vội vã kéo em đi làm gì? Gặp lại tình nhân cũ chẳng lẽ anh không muốn ôn chuyện sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK