Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay của Ôn Đình Sơn hơi do dự nhưng vẫn thu lại, nó không đi xuống mà lại hướng lên trên.

Hai tay anh lần vào trong áo cô, nắm lấy đôi tiểu bạch thỏ của cô, đầu gối lên vai Tư Viện nỉ non: “Làm sao bây giờ, anh lại muốn em.”

Tư Viện sợ tới mức cứng đơ người không dám nhúc nhích, tên chết tiệt này là động cơ vĩnh cửu sao? Dường như anh không biết mệt mỏi là gì.

Bất kì một người đàn ông bình thường nào trải qua một buổi tối phóng túng như vậy, dù hôm nay không bị nhũn chân thì cũng chẳng còn đủ sức để quấy rối cô nữa.

Ôn Đình Sơn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô vừa vuốt tóc cô vừa cười nói: “Viện Viện, hình như em đã quên tôi là ma cà rồng rồi nhỉ. Thể lực và dục vọng của ma cà rồng chúng tôi không giống với người bình thường. Huống hồ, tôi còn là ma cà rồng mạnh nhất. Trước kia có những lúc một người phụ nữ không thể thỏa mãn được tôi.”

Tư Viện vừa nghe thì khó chịu nói: “Thế sao? Vậy sao anh không tìm thêm vài phụ nữ nữa để phục vụ anh? Đừng có quấn lấy tôi không bỏ thế.”

Ôn Đình Sơn nhướng mày, cười như không cười nhìn cô: “Ghen tị sao?”

Tư Viện lườm anh: “Anh đừng tự mình đa tình, sao tôi có thể ghen được? Tôi chỉ sợ nếu như anh tiếp tục ép bản thân như thế sẽ có ngày chết vì mất sức, tôi cũng sợ sẽ chết vì hỏng thận mất.”

Buổi sáng lúc soi gương, cô thấy quầng thâm xanh đen dưới mắt cô, chỉ cần cô đi ra ngoài với đôi mắt gấu trúc này thôi, người có kinh nghiệm chắc chắn sẽ biết thận cô hỏng nặng rồi. Ai nói chỉ có đàn ông mới hỏng thận, phụ nữ cũng có thể hỏng thận.

Ôn Đình Sơn không vui nhưng anh không nói ra: “Sớm biết như thế tôi đã chuyển hóa em thành ma cà rồng rồi. Như vậy chúng ta có thể đại chiến bảy ngày bảy đêm, tôi vẫn luôn muốn được ở trong em.”

Tư Viện cảm thấy không thể giao tiếp nổi với tên lưu manh này, đầu óc lúc nào cũng là những chuyện đồi trụy. Cô đẩy tay anh ra đứng lên, lườm anh một cái sắc lẹm rồi gắt lên: “Biến thái.”

Nói xong câu đó cô tức giận đùng đùng đi lên lầu.

Ôn Đình Sơn cũng không tức giận, anh nhìn theo bóng lưng cô nói với theo: “Bảo bối, em cũng nên suy nghĩ thêm một chút đi, khoái cảm sẽ hoàn toàn khác nhau đấy.”

Tư Viện hận mình không phải là người điếc, như vậy sẽ không cần nghe những lời lẽ tục tĩu từ miệng anh nữa. Quả thật là đã phá vỡ giới hạn xấu hổ của cô hết lần này đến lần khác.

Ôn Đình Sơn nhìn bóng lưng cô khuất sau cầu thang, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Tiếng chuông di động chợt vang lên, anh nhìn dãy số trên màn hình thì nhếch mép cười, giọng nói đầy giễu cợt: “Tốc độ của anh cũng nhanh đấy, tôi vừa mới về đã tìm đến rồi.”

Angus chau mày, anh ta không thể ngờ được Ôn Đình Sơn có thể thoát khỏi đáy biển chỉ với ba năm.

Lúc trước anh ta cũng phải tốn hai mươi năm mới thoát khỏi đầm lầy.

So với đầm lầy thì vực sâu dưới đáy đại dương càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Anh ta đã từng ném một tên ma cà rồng không nghe lời xuống đó sau mười năm lại cho người vớt lên. Lúc được vớt lên tên kia cực kỳ hoảng sợ miêu tả sự đáng sợ của đáy biển, từ nay về sau nguyện trung thành làm trâu làm ngựa không bao giờ làm trái lời anh ta nữa.

Anh ta đã quá coi thường Ôn Đình Sơn rồi.

“Chắc hẳn tôi nên chúc mừng anh đã quay trở lại.” Angus châm chọc nói.

Tuy hai người không nhìn thấy mặt nhau nhưng cả hai đều có thể đoán được tâm tư của đối phương.

“Ba năm rồi mà anh không thể thuyết phục nổi được một người trong hội đồng trưởng lão. Không những thế anh còn tạo ra một đám tiểu quỷ không hiểu chuyện để bọn chúng ra ngoài giết người lung tung. Angus, tôi đã nói rồi, anh không phải là tôi, anh không thể ép được bọn họ.”

Angus không phục: “Vậy thì sao? Tôi có thể nhốt được anh một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai. Tôi sẽ tìm được cách làm anh câm miệng vĩnh viễn.”

“Anh thật sự ngu xuẩn ấu trĩ! Anh cho rằng lần này tôi trở lại mà không hề có sự chuẩn bị gì sao?”

Đây cũng là điều khiến Angus tức giận, vốn dĩ anh ta cho rằng không có Ôn Đình Sơn thì bản thân anh ta có thể thâu tóm địa bàn của Ôn Đình Sơn dễ như trở bàn tay.

Nào ngờ suốt ba năm, thế lực của Ôn Đình Sơn lại giống như mai danh ẩn tích, anh ta không thể tìm được một chút dấu vết nào chứ đừng nói đến việc thâu tóm.

Nghĩ đến đó thôi cũng khiến trong lòng anh ta có dự cảm bất an nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ồ thế sao? Coi như anh đã quay lại thì anh có thể làm gì được tôi. Đám thuộc hạ của tôi tuy không ra hồn nhưng ruồi nhặng nhiều cũng không dễ đối phó đâu. Ôn Đình Sơn, tôi đây sẽ chờ xem anh bị bọn chúng quấn đến đầu rơi chảy máu.”

Anh ta vừa nói xong câu đó thì một tiếng nổ mạnh vang lên.

Ôn Đình Sơn nghe thấy tiếng động từ đầu bên kia, không cần nghĩ cũng biết tên đó đã bị nổ tung.

Anh bật cười nói với Angus, “Đây là món quà đầu tiên tôi tặng anh, tôi cam đoan những ngày tiếp theo của anh sẽ thật sự tuyệt vời.”

Angus nhìn một bên người đã bị nổ tung của mình vừa đau đớn lại vừa căm hận, chửi anh một câu: “Đồ ấu trĩ.”

Anh ta và Ôn Đình Sơn đều có một cơ thể bất tử giống nhau, dù cơ thể của bọn họ bị nổ tung thành từng mảnh nhưng chỉ cần có tế bào gốc không bị tổn thương thì vẫn có thể tái sinh. Huống hồ Angus chỉ bị nổ mất nửa người, não bộ vẫn còn hoàn chỉnh.

Qua mấy ngày nữa, anh ta có thể tái tạo lại một cơ thể hoàn chỉnh. Tuy chuyện này không khiến anh ta mất mạng nhưng lại khiến anh ta đau đớn một khoảng thời gian.

Ôn Đình Sơn cũng không có ý định giết chết anh ta trong một lần duy nhất. Hai người bọn họ đã đọ sức rất nhiều năm, cả hai đều muốn giết chết đối phương nhưng kết quả lại không ai giết được ai.

Ôn Đình Sơn cúp điện thoại, dặn quản gia truyền lời tới Tống gia anh muốn gặp bọn họ.

Tống gia nhận được thiệp mời thì rất bất ngờ.

Ông biết Ôn Đình Sơn từ rất nhiều năm về trước nhưng khoảng trăm năm lại gần đây bọn họ gần như chưa từng liên lạc qua lại cho đến khi Tư Viện xuất hiện khoảng ba năm về trước.

Lúc đó ông đã nghĩ rằng Ôn Đình Sơn tiêu đời rồi, có mấy ai có thể bò ra được từ vực thẳm dưới đáy đại dương.

Anh ta không chỉ trở lại mà còn ngang nhiên gửi thiệp mời cho ông, Tống gia cảm thấy khá áp lực.

Chú Tần nhìn chữ ký trên tấm thiệp, cảm thán nói: “Vị Ôn tiên sinh này quả nhiên không phải người bình thường, huyết thống của anh ta quả thật đã vượt qua dự liệu của ngài và tôi.”

Tống gia xoay hai quả cầu sắt trong tay, hỏi chú Tần: “Ông nói xem có phải những tên ma cà rồng đến đây tìm hiểu tin tức của Tư Viện là do anh ta phái đến không?”

Chú Tần suy nghĩ một lúc rồi phủ nhận.

“Thủ đoạn của vị Ôn tiên sinh này rất tàn nhẫn nhưng lại là người giữ chữ tín. Năm đó chính anh ta đã đồng ý với chúng ta sẽ không cho phép ma cà rồng xuất hiện ở đây cho nên chắc chắn anh ta sẽ không xuất hiện. Hơn nữa ngài đừng quên, nội bộ của bọn họ vẫn còn đang đánh nhau túi búi đấy.”

Tống gia gật đầu, lập tức quy những tên ma cà rồng mới xuất hiện về phe của Angus. Ông thở dài một tiếng, tâm trạng có phần bất an.

“Bây giờ Tư Viện lại mất tích, lẽ nào là do anh ta bắt đi?”

Chú Tần cảm thấy không phải là không có khả năng này, “Tôi nghe nói chuyện giữa hai người họ năm đó vô cùng ầm ĩ. Nếu tiểu thư Tư Viện thật sự rơi vào trong tay anh ta, dựa theo tính tình có thù tất báo của Ôn tiên sinh chỉ sợ cô ấy lành ít dữ nhiều. Vậy bệnh của thiếu gia….”

Tống gia cũng lo lắng điều này, sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng. Ông im lặng một lúc mới nói: “Dù thế nào, tôi vẫn phải tới một chuyến.”

Ngay cả khi ông biết rõ đó có thể là Hồng Môn Yến nhưng vì cháu trai ông vẫn phải đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK