Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Ôn Đình Sơn rất linh hoạt, rất nhanh anh đã cởi được quần lót của Tư Viện.

Giây phút này Tư Viện mới hiểu ra vì sao hôm nay tên lưu manh này nhất định bắt cô mặc váy, hoá ra là chờ lúc này?

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vân vê âm đế của Tư Viện, Tư Viện không tránh khỏi thở dốc nhỏ giọng cầu xin anh: “Đừng làm ở chỗ này được không? Sẽ bị nhìn thấy mất.”

Ôn Đình Sơn cắn lỗ tai cô thì thầm, “Ở đây làm gì có ai khác, hơn nữa tối như vậy ai nhìn thấy, ma sao?”

Tư Viện giật mình quay đầu nhìn lại trên màn hình vẫn là gương mặt ma nữ kia, cô sợ hãi bổ nhào vào trong lòng Ôn Đình Sơn.

Mông cô vừa ngồi xuống, ngón tay Ôn Đình Sơn tiến vào càng sâu, anh cực kỳ hài lòng. Hiệu ứng âm thanh của bộ phim kinh dị khiến Tư Viện không khỏi run lẩy bẩy trong sợ hãi.

Ôn Đình Sơn lại thấy không vui, trên đời này trừ anh ra không nên có bất luận kì thứ gì khác khiến cho Tư Viện run rẩy.

Anh cảm thấy hơi tức giận nên lại cắm thêm một ngón tay vào trong cô, Tư Viện hít sâu một hơi, hai tay ôm lấy cổ anh, “Ôn Đình Sơn, anh đừng quá đáng.”

Ôn Đình Sơn thong thả cọ phần thân sưng cướng của anh vào giữa hai chân cô. “Tôi quá đáng? Viện Viện, nước của em làm ướt cả quần tôi đây này, như thế thì là ai quá đáng? Lát nữa đi ra ngoài, người khác nhìn thấy em đoán xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”

Tư Viện lấy tay bịt miệng anh lại, “Anh im miệng, đừng nói nữa.”

Ôn Đình Sơn vươn lưỡi liếm lòng bàn tay cô, Tư Viện giật mình rụt tay lại, lòng bàn tay cô truyền đến sự nóng bỏng.

Cô kiên trì muốn đứng lên, Ôn Đình Sơn liền giữ lấy eo cô lật người cô lại để cô quỳ trên ghế.

Tư Viện hét lên, “Anh làm gì thế?”

Váy của cô đã bị anh kéo lên tới hông, Ôn Đình Sơn nhanh chóng kéo khóa quần xuống móc ra “huynh đệ” của mình thẳng lưng đâm vào, cười nói: “Bảo bối, em biết rõ còn cố tình hỏi. Vào lúc này, tôi có thể làm gì chứ đương nhiên là ăn em rồi.”

Nói xong còn dùng sức nhấp mạnh hông mấy cái, Tư Viện quỳ gối trên ghế, một tay vịn lưng ghế một tay bịt miệng mình. Cô nhịn xuống tiếng rên rỉ, khẽ quát lên: “Anh không thể đứng đắn được sao? Ở chỗ này có camera, nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy đăng tải lên mạng thì làm sao?”

Ôn Đình Sơn nhìn theo ánh mắt cô về phía chấm đỏ lập lòe trong góc, cười đắc ý. “Em quên à, rạp chiếu phim này cũng là của tôi, tất cả mọi video giám sát đều nằm trong phạm vi khống chế của tôi. Đoạn video hôm nay sẽ được lưu lại cho hai chúng ta xem thôi, sẽ không có ai nhìn thấy đâu.”

Ôn Đình Sơn nói ra những lời này khiến Tư Viện hận nghiến răng, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.

Nhưng cô như thế lại càng khiến Ôn Đình Sơn trở nên hưng phấn, anh siết lấy eo cô ra sức vận động. Anh nhận thấy hôm nay mật dịch của cô không phải nhiều bình thường, đệm sô pha cũng bị cô làm ướt.

Tay anh lần mò vào trong áo cô, xoa bóp ngực cô, cắn vành tai cô cười nói: “Bảo bối, em ra nhiều nước như vậy lát nữa cô lao công tới dọn dẹp không cẩn thận té ngã thì làm sao bây giờ?”

“Đồ biến thái!”

Sao anh lại có thể coi những chuyện như thế là chuyện tình thú được chứ.

Tư Viện nói tới là chuyện làm tình ở rạp chiếu phim và ghi hình lại thậm chí còn lưu lại để xem.

Ôn Đình Sơn lại dội tiếp cho cô một quả bom: “Tôi không chỉ có video ở đây mà còn có video mỗi lần làm tình của chúng ta. Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta làm tình không? Lần ở trong hầm rượu dưới mật thất đấy. Em quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi “chơi” em hết lần này đến lần khác. Còn có lần ở trên xích đu nữa, em có nhớ tôi nhét gì vào trong em chứ?”

Tư Viện lắc đầu không muốn nhớ lại, toàn là những chuyện xấu hổ.

Ôn Đình Sơn lại không chịu buông tha, “Nếu không tôi giúp em nhớ lại nhé?”

Vừa nói xong anh lại lật người cô lại để cô đối diện với màn chiếu. Lúc này trên màn chiếu đã không còn chiếu phim kinh dị kia nữa mà chiếu ngày đầu tiên bọn họ làm tình trong hầm rượu. Cô bị Ôn Đình Sơn trói lại làm đến chết đi sống lại.

Cô thấp hèn quỳ gối trước mắt Ôn Đình Sơn liếm mút **(khụ khụ các nàng tự hiểu đi) của anh, vừa cầu xin anh cho cô vừa ngoan ngoãn nghe lời Ôn Đình Sơn nói ra các câu hạ lưu.

Tư Viện cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng cơ thể cô lại cực kỳ hưng phấn. Dưới hiệu ứng của hình ảnh và âm thanh cô đạt được một loại khoái cảm quỷ dị. Ôn Đình Sơn chưa làm được bao lâu Tư Viện đã không kìm chế được phun ra một đợt thủy triều và đạt đến cao trào.

Mồ hôi chảy dọc từ trán đến cổ cô, Ôn Đình Sơn liếm đi giọt mồ hôi trên cổ cô, hai tay xoa bóp ngực cô thành đủ loại hình dạng. Hạ thân anh vẫn chưa chịu dịu lại, anh vừa thong thả rút ra đâm vào vừa nhìn lên màn chiếu nói: “Bảo bối, dáng vẻ thèm muốn còn cố chối của em lúc đó thật sự rất lẳng lơ, tôi hận không thể giết chết em trên giường.”

Tư Viện vẫn còn nhớ bộ dạng xấu hổ của mình lúc đó. Khi đó, cô cảm thấy bản thân cô có lỗi với Mễ Lạc nên đã cầu xin Ôn Đình Sơn buông tha cho cô. Cô đã hy vọng mọi chuyện chỉ là sai lầm và chỉ muốn rời khỏi trang viên hoa hồng trắng ngay lập tức.

Vấn đề là, anh đã dùng thuật thôi miên với cô làm cô không ngừng cầu xin anh giống như dâm phụ, cô càng cầu xin anh lại càng điên cuồng.

Có thể nói ngày đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được cao trào, đó là cảm giác khoái cảm mà Hàn Túc chưa từng mang lại cho cô. Đó cũng là lần đầu tiên cô biết cảm giác cao trào là như thế nào.

Nói ra thì hơi buồn cười nhưng cô đã yêu đương với Hàn Túc khoảng 10 năm thế nhưng cô chưa từng được cảm nhận sự vui sướng trong ân ái, các phương diện khác hắn ta cũng chưa từng được thỏa mãn.

Hiện giờ nghĩ lại, cô thật sự không biết mình yêu Hàn Túc ở điểm gì?

Ôn Đình Sơn thấy Tư Viện thất thần thì không hài lòng, anh đổi tư thế ngồi trên sô pha để Tư Viện ngồi quay lưng về phía anh, hai chân tách rộng sang hai bên.

Vừa làm anh vừa chất vấn cô: “Bảo bối, tôi sẽ phát điên lên nếu em thất thần trong lúc làm tình với tôi đấy.”

Anh rất muốn khôi phục lại thuật đọc suy nghĩ, anh muốn xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Ôn Đình Sơn cũng không ngờ tới bản thân anh sẽ có một ngày biến thái như vậy.

Anh biến thái đến mức anh muốn theo dõi Tư Viện từng giây từng phút, thậm chí còn cảm thấy chủ ý đó không hề tệ.

Có lẽ anh nên để phòng nghiên cứu tạo ra một con chip có thể theo dõi sóng điện não của cô.

Tư Viện không biết ham muốn khống chế của anh đối với cô đã điên rồ tới mức độ này, cô thở hổn hể nói: “Rõ ràng anh nói sau ba ngày sẽ cử hành hôn lễ, kết quả lại là hủy bỏ hôn lễ thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không có. Thay vào đó anh lại lừa em ra ngoài dạo phố mua sắm. Anh hãy nói thật đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Ôn Đình Sơn khựng lại, anh không ngờ cô lại nghĩ tới chuyện này. Anh giảm tốc độ lại cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ, hôn lễ cần phải sửa đổi lại một chút mà thôi. Tôi chỉ muốn cho em một hôn lễ hoàn mỹ.”

Tư Viện lại không tin: “Nếu anh muốn làm chồng em, muốn em yêu anh vậy cần phải có sự chia sẻ thẳng thắn giữa hai vợ chồng. Với anh, em chẳng khác nào trang giấy trắng, còn em lại chẳng biết gì về anh như vậy thì sao có thể coi là vợ chồng được?”

Tư Viện nói xong liền ngây người, rõ ràng cô muốn đổi chủ đề câu chuyện tại sao cô lại nói chuyện với anh như kiểu vợ chồng thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK