Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Sơn như trút được gánh nặng khi thấy Tư Viện quay lại.

Anh không thấy may mắn vì mình được cứu mà anh thấy may mắn khi Tư Viện không làm theo sự sắp xếp của anh. Nếu không nửa đường cô nhất định sẽ bị người của Nikolai bắt được, coi như anh có thể thoát khỏi đây cũng chỉ sợ phải tốn thêm không ít công sức mới có thể cứu được Tư Viện.

Đến lúc đó, không biết Nikolai sẽ dùng thủ đoạn gì để tra tấn và làm nhục Tư Viện.

Thủ đoạn của Nikolai rất tàn nhẫn và hiểm độc, hơn nữa hắn ta còn không biết giới hạn chuyện gì hắn ta cũng làm được, trong mắt hắn ta phụ nữ chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém.

Ôn Đình Sơn không dám tưởng tượng đến cảnh ngộ Tư Viện sẽ gặp phải nếu như cô rơi vào trong tay hắn ta.

Ôn Đình Sơn vui mừng ôm chặt lấy Tư Viện như vừa sống sót qua tai nạn.

Tư Viện cũng thấy vui, may là cô đã quay lại nếu không Ôn Đình Sơn sẽ chết trong tay Nikolai.

Tên ác ma đáng sợ đó quá giỏi dùng tâm kế, thiếu chút nữa cô đã bị hắn ta lừa gạt.

“Anh vẫn đi được chứ? Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”

Ôn Đình Sơn lảo đảo đứng lên, anh không thể không dồn trọng lượng cơ thể lên người Tư Viện. Tư Viện cắn môi đỡ anh bước đi. Quản gia chạy tới, cõng Angus lên lưng.

Angus ghen ghét nhìn Ôn Đình Sơn nói với quản gia: “Tại sao vận may của ông chủ nhà ông luôn tốt như vậy.”

Quản gia chỉ có thể mỉm cười.

Nhưng khi ông vừa cõng Angus lên lưng thì đột nhiên Angus hét lớn tiếng, “Cẩn thận!”

Hồi ở Tống thành, Tư Viện đã học qua thuật phòng thân và luyện được sự cảnh giác nhạy bén. Lúc Angus hét lên, cô liền cảm nhận được nguy hiểm đằng sau lưng, cô đã đẩy Ôn Đình Sơn ra không chút do dự.

Còn cô thì không kịp tránh, đầu lưỡi của Nikolai đã đâm xuyên qua ngực cô.

Cơn đau dữ dội ập đến khiến Tư Viện mở to mắt, cô cảm giác máu mình đang bị hút đi. Cô không dám tin nhìn gương mặt khủng bố của Nikolai, ngay trước khi tắt thở cô chỉ kịp quay đầu lại nhìn Ôn Đình Sơn.

Khi thấy cảnh đó Ôn Đình Sơn đã mất lý trí và trở nên điên cuồng, anh xông lên đá văng Nikolai ra vào lao vào chiến đấu với hắn ta một cách tuyệt vọng.

Anh tấn công không hề lưu tình, nắm đấm không ngừng rơi xuống mặt Nikolai. Cho đến khi gương mặt của hắn ta bê bết máu và đầu hắn ta lún sâu vào đất.

Angus vội vàng gào lên: “Dùng máu Tư Viện để giết hắn ta, máu của Tư Viện trộn với máu của anh chính là thuốc độc độc nhất là thế gian.”

Angus nói xong, Ôn Đình Sơn liền cắn ngón tay mình rồi đau lòng chạm vào vết thương của Tư Viện để lấy máu cô. Sau đó anh túm lấy khẩu súng trên mặt đất và bôi máu của cả hai người lên viên đạn.

Đầu của Nikolai đang khôi phục lại với tốc độ quỷ dị, căn bản hắn ta không hề sợ nắm đấm của Ôn Đình Sơn. Ôn Đình Sơn lắp đạn nhắm thẳng mi tâm của hắn ta nổ súng.

Anh bắn mấy phát liên tiếp, tất cả đều là điểm trí mạng.

Biến cố bất ngờ xảy đến khiến cơ thể Nikolai nhanh chóng thối rữa. Nikolai thét lên trong giận dữ nhưng cũng không ngăn được ngọn lửa bốc cháy trên cơ thể mình.

Hắn ta đã bị thiêu chết.

Ôn Đình Sơn ném khẩu súng xuống chạy tới ôm lấy Tư Viện.

Angus nói: “Chuyển hóa cô ấy nhanh đi, anh còn chờ gì thế! Làm vậy cô ấy mới có thể sống được.”

Ôn Đình Sơn mất đi lý trí cắn nát ngón tay mình, anh muốn truyền máu của anh cho Tư Viện nhưng khi ngón tay anh đến bên miệng Tư Viện anh lại do dự.

Giọng nói đầy kháng cự của Tư Viện đột nhiên xuất hiện trong đầu anh: “Ôn Đình Sơn, em không muốn biến thành quái vật như Mễ Lạc.”

“Anh đang do dự cái quái gì thế? Anh không muốn cứu cô ấy sao?” Angus không hiểu vì sao anh lại từ bỏ việc chuyển hóa?

Ôn Đình Sơn hoàn toàn im lặng, anh bế cô lên bước từng bước đi ra ngoài.

Lúc này Mật Điềm và Tống gia cũng mới đến (chắc cưỡi  trâu đến ^^), Tống gia nhìn đống xác chết ngổn ngang đầy đất, đa phần các tên lính gác đều chết do độc của Tống gia.

Thi thể đều đã thối rữa và bốc lên một mùi hôi thối kinh dị.

Tư Viện đã tắt thở và Ôn Đình Sơn nhếch nhách đang ôm cô ấy.

Mật Điềm muốn tiến lại gần để hỏi han nhưng Lão Mã lại kéo cô lại: “Tôi nghĩ lúc này không nên nói chuyện với anh ta.”

Quản gia cõng Angus trên lưng và nói với Lão Mã: “Ở đây giao cho mấy người.”

Lão Mã gật đầu và chỉ huy người bắt đầu giải quyết hậu quả. Mật Điềm nhìn theo bóng bọn họ rời đi, trong lòng cô có dự cảm bất an.

Ôn Đình Sơn điên cuồng lái xe trên đường quốc lộ, tốc độ xe đã đạt đến 180km/h và tạo thành một vệt sáng kéo dài trên đường, thậm chí suýt chút nữa còn gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng.

Lúc anh quay về trang viên hoa hồng anh vội vã ôm lấy Tư Viện chạy vào mật thất. Trong mật thất có một cỗ quan tài thủy tinh lớn, anh đặt cô vào trong đó và ngồi im lặng bên cạnh quan tài.

—–

Nửa tháng trôi qua, chân Angus đã mọc lại nhưng vẫn còn hơi yếu chưa thể bước nhanh được nên anh ta chỉ có thể ngồi xe lăn.

Anh ta nhìn quản gia lo âu bước ra từ mật thất không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ nhà ông định làm cái quái gì thế? Anh ta đã bỏ qua thời kỳ chuyển hóa tốt nhất, bây giờ Tư Viện chỉ là một cái xác chết. Anh ta không chuyển hóa, không hoả táng cũng không ăn cô ấy, vậy thì anh ta muốn làm gì?”

Quản gia suy nghĩ một lúc mới thở dài nói: “Ngày trước phu nhân đã từng nói không muốn trở thành ma cà rồng.”

Angus cười to thành tiếng: “Cô ấy nói không muốn, ông chủ nhà ông liền nghe lời? Loại người như anh ta luôn thích làm theo ý mình, trong mắt làm gì có người khác. Tư Viện không muốn chuyển hóa anh ta có thể dùng sức mạnh ép cô ấy chuyển hóa. Coi như sau khi chuyển hóa anh ta sẽ bị cô ấy ghi hận nhưng vẫn tốt hơn là mất đi cô ấy, không phải sao?”

Quản gia chăm chú nhìn Angus, anh ta đã đấu với tiên sinh phải vài trăm năm rồi. Từ lúc mối quan hệ của bọn họ vẫn còn tốt, ông đã đi theo và cẩn thận chiếu cố cả hai người. Sau khi hai người bọn họ phát sinh mâu thuẫn, ông đã chọn đi theo Ôn Đình Sơn. Bây giờ hiểu lầm về Isabella đã được gỡ bỏ, mối quan hệ của hai người dường như lại khôi phục như lúc ban đầu.

Ông thở dài lắc đầu, cuộc đời biến đổi thật khó lường.

“Tôi đã khuyên tiên sinh, tiên sinh nói trước kia việc gì ngài ấy ép phu nhân nên phu nhân cũng chỉ bị động tiếp nhận và chưa bao giờ vui vẻ. Lúc này, ngài ấy muốn tôn trọng nguyện vọng của phu nhân.”

Angus im lặng, anh hiểu nhất định Ôn Đình Sơn đã suy nghĩ đấu tranh về vấn đề này rất lâu. Nếu không khi gặp chuyện, Ôn Đình Sơn đã không thể kìm chế bản tính của mình.

Xem ra anh ta thật sự yêu Tư Viện, sẵn sàng thỏa hiệp vì cô nhưng thỏa hiệp như thế có đúng không?

Hình như anh ta thỏa hiệp không đúng thời điểm.

—–

Trong mật thất, Ôn Đình Sơn râu ria xồm xoàm, không ăn không uống đã mấy ngày, anh lẳng lặng ngồi bên cạnh quan tài nhìn chằm chằm vào Tư Viện.

Anh là một người chú ý vẻ bề ngoài thế mà nay lại suy sút đến thế này?

Cỗ quan tài này giữ nhiệt khá tốt, Tư Viện nằm trong đó đã được nửa tháng mà vẫn giữ được nhiệt độ cơ thể như cũ, lại còn không bị thối rữa.

Nhìn bên ngoài sẽ khiến người ta có ảo giác rằng cô vẫn còn sống.

Quản gia biết phu nhân đã chết nhưng dù một ngàn năm trôi qua cô vẫn sẽ giữ nguyên dáng vẻ của hiện tại.

Ôn Đình Sơn giúp Tư Viện lau người, thay bộ quần áo sạch sẽ khác rồi cứ yên lặng ngồi nhìn Tư Viện.

Rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng nói ra câu đầu tiên trong suốt nửa tháng qua. “Quản gia, ông nói xem nếu tôi cùng chết với cô ấy thì có thể gặp lại cô ấy dưới địa phủ hay không?”

Quản gia hoảng sợ: “Tiên sinh, sao ngài có thể chết được?”

“Tôi nhớ Nikolai có nói Isabella đã nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc có thể giết chết tôi, thuốc đâu?”

Quản gia vội nói: “Tiên sinh nói đùa sao? Trên đời này sao lại có loại thuốc như thế chứ. Isabella chỉ là kẻ lừa đảo thôi.”

Ôn Đình Sơn lắc đầu, “Nikolai không biết dối, hắn ta nhất định đã nghiên cứu ra, ông đi tìm loại thuốc đó cho tôi. Nếu Viện Viện không muốn cùng tôi sống thì tôi sẽ chết cũng cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK