Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện thốt lên: “Anh ngủ với cô ấy sao?”

Ôn Đình Sơn vừa nghe thế lại nhấp mạnh vào xương mu của Tư Viện. Cách trả thù ngốc nghếch này khiến bên trong Tư Viện co chặt, tiếng kêu bật ra từ trong miệng cô.

Tư Viện hung hăng trừng Ôn Đình Sơn, “Anh làm mạnh như thế làm gì, đau quá!”

Ôn Đình Sơn lại cười hỏi: “Em cảm thấy tôi có thể ngủ với cô ta hay không?”

Tư Viện hỡn dỗi nói: “Chắc hẳn anh đã không ngủ với cô ấy.”

“Ồ, vì sao nói thế?” Anh cúi người xuống hôn lên cổ Tư Viện, hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra cà qua cà lại trên cổ cô.

Tư Viện run lên vội nói: “Anh kiêu ngạo như thế hơn nữa lại cũng không thiếu phụ nữ. Nếu anh đã quyết định không tranh đoạt phụ nữ với anh em của mình thì anh sẽ vĩnh viễn không chạm vào cô ấy.”

Cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Anh và Angus nhất định là anh em tốt của nhau, phải không?”

Ít nhất là lúc đó.

Ôn Đình Sơn ngạc nhiên, trong lúc nhất thời anh vùi đầu vào hõm vai Tư Viện không nói một lời, động tác dưới thân cũng dừng lại.

Tư Viện không hiểu tại sao, cô chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt để cô tạm nghỉ. Đột nhiên xe chạy qua chỗ xóc, Ôn Đình Sơn lại thuận thế tiến vào.

Tư Viện hét lên một tiếng, Ôn Đình Sơn đã ngẩng đầu lên bắt đầu một cuộc chinh phạt mới. Anh khép hờ mắt hưởng thụ cảm giác cao trào, sau đó mới nói với cô: “Em nói không sai, tôi không chạm vào cô ta. Em có thể nghĩ đến điều đó mà hắn ta lại không tin tôi.”

Ôn Đình Sơn cười lạnh: “Tối đó, tôi không chạm vào cô ta mà đuổi cô ta ra khỏi phòng. Tôi đã nói với cô ta tốt nhất nên thu hồi tất cả những suy nghĩ đó lại, một là thành thật ở bên cạnh Angus, hai là cút trở về quốc gia của cô ta đi. Khi đó, biên giới lại xảy ra chiến tranh, Angus nhận lệnh xuất chinh. Tôi không biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, trước khi đi Angus đã nói với tôi, chờ hắn ta trở về sẽ chuyển hóa Isabella để cô ta có được thân thể bất tử.”

Ôn Đình Sơn nhớ lại bộ dạng phấn khích của Angus lúc đó vẫn cảm thấy buồn cười.

Angus nhanh chóng lên đường tới chiến trường nhưng tin chiến bại cũng được truyền về rất nhanh. Cả nước ồ lên, có người nói Angus phản bội hoàng gia tiết lộ bí mật quân sự, là một kẻ phản quốc.

Đương nhiên Ôn Đình Sơn không tin Angus làm thế, anh với tư cách là người kế thừa của giáo chủ tương lai đã sai người âm thầm điều tra. Anh phát hiện ra Isabella đã lấy cắp kế hoạch tác chiến của Angus và bán cho đối thủ.

Hóa ra từ đầu đến cuối Isabella đều là gián điệp của vương quốc kia phái đến. Cô ta không phải là con gái của hầu tước mà chỉ là một đứa con riêng do kỹ nữ sinh ra, ngay cả quyền thừa kế hợp pháp cũng không có.

Để có được quyền thừa kế hợp pháp, có được tài sản và địa vị, đủ điều kiện gả cho một người đàn ông ưu tú, Isabella đã chủ động trở thành gián điệp. Cô ta muốn giúp quốc gia của mình giành được thắng lợi trong trận chiến này để gia tăng sức ảnh hưởng của cô ta trên con đường danh vọng.

Vốn dĩ cô ta muốn chia rẽ mối quan hệ của Angus và Ôn Đình Sơn, so với Angus cô ta muốn có được Ôn Đình Sơn hơn. Bởi vì Ôn Đình Sơn là người kế vị giáo chủ có thể cho cô ta lợi ích lớn hơn.

Đáng tiếc Ôn Đình Sơn lại không sập bẫy của cô ta, lúc này cô ta mới đổi mục tiêu sang Angus.

Ôn Đình Sơn nhận được tin vội vã đi tìm Isabella thì mới phát hiện cô ta đã bỏ trốn.

Vì thế Ôn Đình Sơn vừa sắp xếp quân cứu viện, vừa đuổi theo Isabella tới cái tiểu quốc kia để bắt được cô ta.

Anh không thể để Angus đeo trên lưng tội danh phản quốc.

Ai ngờ người phụ nữ kia lại vô cùng gian xảo, cô ta lại có thể trốn thoát sự truy bắt của anh.

Cũng may Angus đã trở lại nhưng chuyện khiến anh không ngờ tới chuyện đầu tiên Angus làm khi trở về chính là đi tìm Isabella.

Lúc Ôn Đình Sơn chạy tới một tòa lâu đài nhỏ muốn ngăn cản Isabella, không để cô ta tiếp tục mê hoặc Angus, ai ngờ lại nhìn thấy Isabella nhảy từ trên lâu đài xuống.

Angus chứng kiến Isabella chết trong vũng máu, ngay cả cơ hội cứu cũng không kịp, từ đó về sau anh ta lâm vào bi thương cùng cực.

“Sau này tôi mới biết, lý do Angus vội vã chạy tới lâu đài tìm Isabella chính là vì Isabella đã viết một một bức thư cho hắn ta. Trong thư nói tôi vu oan hãm hại cô ta, bởi vì tôi không chiếm được cô ta cho nên không những bôi nhọ danh dự của cô ta mà còn ép cô ta gả cho người khác. Cô ta chỉ yêu Angus nhưng lại không thể chống đối lại tôi cho nên chỉ đành chọn cách tự sát.”

Tự sát là tội lớn, sau khi chết chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục chứ không được lên thiên đường. Đối với những người theo tín ngưỡng tôn giáo thời đó mà nói, lựa chọn tự sát là một sự lựa chọn đầy khó khăn.

Giết người phải bị trừng trị, Angus hận Ôn Đình Sơn cũng vì Isabella.

Tư Viện cảm thấy khó hiểu: “Nếu cô ấy quan tâm đến danh lợi địa vị như thế, sao có thể tự sát dễ dàng như vậy được, anh không thấy kỳ lạ sao?”

Ôn Đình Sơn khựng lại, yên lặng nhìn Tư Viện.

Tư Viện lại nói: “Ma cà rồng các anh không phải có thể chuyển hóa con người thành đồng loại của mình sao? Nếu như vậy, sao lúc Isabella nhảy lầu Angus không chuyển hóa cô ấy luôn để cứu mạng cô ấy?”

Ánh mắt Ôn Đình Sơn nhìn cô càng lúc càng kỳ quái, Tư Viện bị anh nhìn thì trở nên lo lắng, miễn cưỡng nói: “Sao thế? Em nói không đúng sao?”

Ôn Đình Sơn đột nhiên bứt ra, anh bắt đầu cẩn thận suy nghĩ một cách nghiêm tức, “Không, em nói không sai. Quả thật với tình hình lúc đó tôi đã bị che mắt nên mới không nghĩ tới vấn đề này?”

Tư Viện thấy anh lâm vào trầm tư liền duỗi tay nhặt quần lót lên muốn mặc vào.

Nhưng Ôn Đình Sơn lại ấn tay cô xuống, cười nói: “Viện Viện, anh muốn thưởng cho em.”

Tư Viện nuốt nước miếng: “Không cần.”

Ôn Đình Sơn lật người cô lại tiến vào cô từ phía sau, gặm cắn cổ cô, hai tay không ngừng xoa nắn ngực cô thành các hình dạng khác nhau.

Anh vừa thô vừa to căng hai bên cánh hoa của cô thành lớp mỏng trong suốt, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh giống như máy đóng cọc.

Tư Viện không thở nổi, ngón tay cô siết lấy cửa xe đến trắng bệch, nhìn từng chiếc xe chạy qua bên ngoài cô thật sự rất muốn hô cứu mạng.

Nếu không phải cửa xe dán lớp chống trộm, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong nếu không cô thật sự muốn điên rồi.

Cô thở hổn hển: “Anh… a…. anh…. đây mà gọi là khen thưởng sao? Anh chỉ là muốn làm thôi!”

Cầm thú!

Ôn Đình Sơn giữ chặt eo cô, không cho cô chạy trốn, vừa làm vừa cười nói: “Viện Viện, sao em thông minh thế có thể giúp tôi tháo gỡ nghi vấn trong lòng.”

Tư Viện cũng không biết anh có ý gì, cô bị anh làm nhũn cả người, giữa hai chân giàn giụa mật dịch.

Cô cầu xin anh không ngừng, “Xin anh, nhẹ một chút, em không chịu nổi.”

Ôn Đình Sơn nhanh chóng đạt được cao trào trong tiếng cầu xin rên rỉ của cô, anh thẳng lưng bắn thẳng vào trong cô.

Tư Viện hét chói tai nghênh đón đợt cao trào mới.

Mặc dù đã bắn nhưng Ôn Đình Sơn vẫn chôn trong thân thể cô không vội rút ra.

Hai chân Tư Viện mở rộng ngồi trên người anh, gục đầu vào vai anh thở dồn dập bình tĩnh lại.

Ôn Đình Sơn vỗ mông cô: “Viện Viện, thật muốn kết hôn với em ngay bây giờ.”

Tư Viện không nói gì chỉ rầm rì gật đầu, cô cũng không biết mình nên nói gì hay làm gì.

Ôn Đình Sơn thấy cô ngoan ngoãn thì lại “muốn”, thứ dưới thân lại ngẩng đầu lên một lần nữa.

Nếu không phải hiệu quả cách âm cực tốt thì có lẽ tài xế đã nghe thấy hết động tĩnh của bọn họ.

Xe vẫn tiếp tục chạy vòng quanh thành phố khoảng hai ba tiếng đồng hồ mới trở lại trang viên.

Mà lúc này, Tư Viện đã mềm nhũn cả người phó mặc cho Ôn Đình Sơn ôm cô xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK