Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia vừa mở cửa đã thấy Tư Viện nổi giận đùng đùng chạy như bay lên lầu, hình như cô đang cực kỳ giận dữ. Ông không hiểu gì quay đầu lại nhìn Ôn Đình Sơn: “Tiên sinh, phu nhân làm sao vậy?”

Ôn Đình Sơn mặt mày rạng rỡ, nghiêm túc nói: “Không sao, cô ấy chỉ đang tức giận thôi. Ông chuẩn bị một số món ăn cô ấy thích, lát nữa tôi sẽ mang lên.”

Quản gia quan sát anh một vòng dường như ông đã hiểu ra gì đó liền mỉm cười gật đầu, đi xuống chuẩn bị thức ăn.

Tư Viện vừa vào phòng liền khóa trái cửa bổ nhào lên giường, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nghĩ tới đồ của anh vẫn còn sót lại trong cơ thể, cô chỉ có thể ngồi dậy đi tắm.

Cô thật sự đã đánh giá sai điểm giới hạn của Ôn Đình Sơn. Cô đã thật sự cho rằng anh đưa cô đến trại nuôi ngựa chỉ là để cưỡi ngựa, nhưng đâu phải là cưỡi ngựa rõ ràng là cưỡi cô.

Tư Viện nghĩ đến những chuyện dâm uế anh làm ở trại ngựa, còn ở trên lưng ngựa…

Cô thật sự muốn cắn chết anh, đồ biến thái, tên biến thái.

Tư Viện giận dỗi đập bộp một cái xuống nước mặt, nước trong bồn cũng vì thế mà tràn ra ngoài. Tư Viện chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa đáng giận, giờ cô chỉ hi vọng không có ai nhìn bộ dạng xấu hổ của cô.

Về sau không thể nghe lời Ôn Đình Sơn nói, tên khốn khiếp đó lần nào cũng tìm mọi lừa cô rơi vào bẫy để ăn cô đến xương cốt cũng không còn.

Cô đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm mở ra.

Tư Viện giật mình hoảng sợ quay lại thì nhìn thấy Ôn Đình Sơn bước vào, cô che ngực theo bản năng hỏi anh, “Anh vào bằng cách nào?”

Ôn Đình Sơn nở nụ cười xấu xa đặc biệt quyến rũ. Aanh dựa vào cạnh cửa nhìn Tư Viện đang ngâm mình trong bồn tắm: “Viện Viện, ở đây làm gì có căn phòng nào mà tôi không vào được.”

Tư Viện chỉ vào cửa hét lên: “Anh cút ra ngoài cho em! Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.”

Ôn Đình Sơn làm như không nghe thấy: “Không cần tôi giúp em rửa sạch sao? Tôi nhớ tôi bắn cũng khá sâu.”

Dáng vẻ đắc ý của anh khiến Tư Viện sắp tức đến nổ tung. Cô cầm lấy chai sữa tắm ở bên cạnh ném về phía anh, tất nhiên cái chai không hề trúng vào người Ôn Đình Sơn, ngược lại còn bị anh dễ dàng bắt được.

“Nếu bây giờ anh không đi ra ngoài, em sẽ không kết hôn với anh nữa.”

Ôn Đình Sơn rất muốn nhắc cô, bọn họ đã lĩnh giấy kết hôn rồi nhưng anh cũng biết chừng mực. Hôm này anh chơi có hơi điên cuồng, anh không thể kích thích cô thêm nữa.

“Được rồi, được rồi, tôi đi ra ngoài. Em tắm xong thì nhớ ăn chút gì nhé.” Anh hơi dừng lại một chút rồi nói thêm một câu đầy ám chỉ: “Bổ sung thêm thể lực.”

Câu nói cuối cùng của anh đầy mùi ái muội.

Tư Viện giận dữ hét lên, không được, không thể tiếp tục như vậy được. Cô nhất định phải nghĩ cách chuyển bị động thành chủ động.

Cũng may lúc cô từ phòng tắm bước ra Ôn Đình Sơn không ở trong phòng, chỉ có một bàn đầy đồ ăn.

Lượng thức ăn này cũng đủ cho ba bốn người ăn, anh thật sự coi cô như heo để nuôi chắc.

Tuy Tư Viện tuy rằng rất mệt nhưng cô không có hứng thú ăn uống. Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu lên mạng tìm hiểu. Cô muốn tìm ai đó để hỏi, nếu gặp phải tình trạng như của Ôn Đình Sơn thì nên làm thế nào?

Cô thử đánh câu hỏi đầu tiên: “Phải làm sao khi bạn trai có thể làm chuyện đó ở bất cứ chỗ nào?”

Cô vừa mới đăng lên đã có những tiếng kêu thê lương gào rú lên.

“Tác giả ăn chán rồi đi rắc cẩu lương sao? He he, khoe ân ái chết rất nhanh!”

“Bạn trai tôi chỉ kéo dài được một phút, tôi đã tuyệt vọng và phải chia tay. Bạn trai tác giả một lần được bao lâu?”

“Người chị em à, nếu bạn trai cô quá lợi hại, đề nghị cô hãy đăng ảnh anh ấy lên đây để chia sẻ với mọi người, được chứ?”

Tư Viện nhìn những câu trả lời đủ thể loại màu sắc bên dưới thở dài bất lực, cô thay đổi một cách nói khác.

“Phải làm thế nào mới có thể ép bạn trai chủ động chia tay?”

Lần này, đáp án lại càng thêm thú vị.

“Làm, ra sức làm, không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ quá chủ động cả. Cô hãy đưa ra những đòi hỏi càng quá đáng càng ra vẻ càng tốt, anh ta sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi. Sớm muộn gì cũng chia tay với cô, hãy tin tôi cô gái à.”

“Làm? Phải làm như thế nào?” Tư Viện đánh một cái dấu chấm hỏi, rất nhanh đã có người trả lời.

“Ép anh ta ăn thứ anh ta không thích ăn nhất.”

“Tiêu tiền của anh ta. Bạn trai cũ của tôi là một kẻ bủn xỉn! Tôi xin anh ta có 100 tệ mua thỏi son mà anh cằn nhằn tôi suốt nửa tháng. Lúc chia tay còn ép tôi trả lại tiền, ngay cả một túi khăn giấy cũng ghi vào sổ.”

“Hẹn hò với người đàn ông khác! Hơn nữa không chỉ là một mà hãy hẹn hò với vài người khác. Anh ta sẽ cảm thấy cô lả lơi ong bướm, không xứng đáng với anh ta, như vậy anh ta sẽ chủ động chia tay.”

Còn có người trả lời: “Quấy rầy anh ta, hãy quấn lấy anh ta từ sáng đến tối, 24/24, phải làm anh ta tiêu hao thể lực, chậm trễ công việc. Anh ta chịu không nổi tự nhiên sẽ chia tay với cô.”

“Thăm hỏi mẹ anh ta, coi thường cả nhà anh ta, lúc nói chuyện với anh ta thì hãy vênh mặt lên, không một thằng đàn ông nào có thể chấp nhận điều này.”

Những đáp án đa dạng đa phong cách này đã dấy lên hi vọng trong lòng Tư Viện.

Sao trước kia cô lại không nghĩ tới những cách này chứ?

Mặc kệ, cô sẽ thử từng cái, chắc hẳn sẽ có một cách khiến Ôn Đình Sơn không chịu được mà chia tay cô.

—–

Đèn trong phòng giải phẫu là đèn sợi đốt vì thế mà căn phòng giải phẫu lạnh lẽo trông càng thêm âm u.

Mật Điềm buộc gọn tóc lại, mặc áo blouse, đeo găng tay phẫu thuật vào, bước đến trước bàn giải phẫu, cô kéo khóa túi xác xuống.

Cái xác này cô mới nhận được từ chiều nhưng có lẽ anh ta đã chết được vài ngày rồi. Mật Điềm vừa đến cơ quan đã bị cấp trên yêu cầu giải phẫu thi thể này.

Vốn cô nghĩ chuyện này cũng không có gì ghê gớm nhưng khi cô mở lồng ngực của cái xác ra thì lập tức ngây người tại chỗ. Cái xác không còn một chút máu nào.

Cô vội vàng xem xét phần cổ của cái xác, hoàn toàn nhẵn mịn không hề có dấu vết cắn của ma cà rồng.

Nhưng rõ ràng tình trạng của thi thể này là bị ma cà rồng hút máu, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Mật Điềm trầm ngâm suy nghĩ, cô lấy dao phẫu thuật bắt đầu giải phẫu thi thể. Sau khi mở khoang bụng và lồng ngực của nạn nhân ra, cô còn kiểm tra tất cả các bộ phận khác, thậm chí cạo hết tóc của nạn nhân nhưng vẫn không phát hiện ra bất kì một vết thương nào.

Bọn họ đã làm như thế nào?

Mật Điềm càng nghĩ càng thấy sợ! Theo kết quả giải phẫu sơ bộ, nguyên nhân cái chết là mất máu nhưng trên cơ thể nạn nhân lại không có miệng vết thương, thậm chí vết kim đâm cũng không có, vậy nguyên nhân mất máu là do đâu?

Mật Điềm cẩn thận kiểm tra, cuối cùng ánh mắt cô dừng trên móng tay của nạn nhân.

Lúc này cô mới phát hiện, móng tay vừa rồi vẫn còn bình thường nhưng dưới ánh đèn lại có màu xanh phản quang, là thứ gì?

Mật Điềm cẩn thận xem xét ngón tay của nạn nhân và cô ngửi thấy một mùi hương đặc biệt trên đầu ngón tay của nạn nhân.

Ngay lập tức cô hoảng hốt ném cánh tay của nạn nhân xuống chạy vội về phía cửa tuy nhiên độc đã ngấm vào máu cô khiến cô hô hấp trở nên khó khăn hơn.

Cô gian khổ phát ra tín hiệu cầu cứu rồi ngã vào hành lang tối như mực. Ánh đèn trên hành lang vẫn không ngừng lập loè, Mật Điềm đau đớn bò về phía cầu thang. Trong lúc ý thức của cô dần mất đi cô đã nhìn thấy đôi chân, cô ngẩng đầu lên nhưng không thấy rõ khuôn mặt của đối phương rồi bất tỉnh.

—–

Tư Viện loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã, cô tỉnh lại thì không thấy Ôn Đình Sơn đâu.

Trong khoảng thời gian này, cái tên này luôn thích ôm cô ngủ dần dần cô cũng thành thói quen. Đột nhiên thiếu đi một người bên cạnh cô cảm thấy không quen lắm.

Tiếng cãi vã truyền đến từ phía cửa, có vẻ khá gay gắt. Cô xuống giường bước lại gần phía cửa, dường như cô nghe thấy giọng của Ôn Đình Sơn.

“Tôi đã nói rồi đó là điều không thể. Tôi không bao giờ chấp nhận để Tư Viện làm chuyện đó, những chuyện như này đừng gọi điện thoại cho tôi.”

Tư Viện ngạc nhiên, anh đang nói chuyện với ai? Có liên quan tới cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK