Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện đuổi theo Hàn Túc đến tận bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Cô gọi to tên Hàn Túc, lúc này đối phương mới dừng lại và quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Tư Viện hắn ta không hề cảm thấy áy náy mà lại còn nở nụ cười quái dị.

Tư Viện nói: “Tại sao anh lại làm như thế?”

Hàn Túc bật cười: “Chẳng qua tôi chỉ cho mọi người nhìn thấy con người thật của cô thôi, có vấn đề gì sao?”

“Con người thật? Anh nghĩ tôi mù hay sao mà không nhận ra loại kỹ xảo photoshop thay đổi khuôn mặt này? Lần sau muốn làm gì thì nên thành thật một chút, đừng đổi cái thứ bằng ngón cái thành cái lạp xưởng như vậy.”

Tư Viện không yếu ớt bất lực, không khàn giọng khóc lóc cầu xin giống như Hàn Túc nghĩ, thậm chí cô còn không hề tỏ ra một chút khuất nhục nào. Ngược lại cô còn cười nhạo hắn ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm đàn ông của hắn ta.

Không đợi Hàn Túc phản bác, Tư Viện tiếp tục cười mỉa nói: “Năm đó là anh có lỗi với tôi, tôi không thèm tính toán với anh, tiền anh nợ tôi, tôi cũng không cần anh trả. Ba năm trôi qua, anh lại càng đáng khinh hơn trước. Hàn Túc, anh thật sự là cỗ máy chiến đấu trong những kẻ khốn nạn, thật sự là thối nát đến tận cùng. Phế vật giống anh đúng là trời sinh không biết xấu hổ là gì.”

“Cô!!”

Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của Tư Viện, Hàn Túc tức đỏ mắt, “Con khốn tráo trở, ông đây đã hạ mình giảng hòa mà cô còn không biết điều. Nếu không phải Mễ Lạc nói cô dụ dỗ bạn trai của người ta, muốn trèo lên cành cao thì tôi đã thật sự coi cô là trinh tiết liệt nữ. Phi, con điếm! Con mẹ nó, ông đây muốn mọi người biết cô lẳng lơ đê tiện đến thế nào?”

Tư Viện không hề hoang mang bước lại gần: “Anh cho rằng anh dùng những tấm ảnh ghép đó là có thể làm tôi thân bại danh liệt sao?”

Cô bật cười ha ha, Hàn Túc cảm thấy xấu hổ và buồn bực.

“Trước kia tôi chỉ cảm thấy anh ngu thôi không ngờ anh lại ngu đến mức độ này. Thời thế bây giờ dù người trong ảnh có thật sự là tôi đi chăng nữa tôi cũng chẳng thấy xấu hổ là bao. Anh cho rằng tôi vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần không chịu đựng được những việc như thế này mà tự sát sao? Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không làm thế, dù có chết thì tôi cũng phải giết chết đồ phế vật là anh trước đã.”

Hàn Túc tức đến phát run, giận dữ nói: “Tôi cũng nói cho cô biết cô cướp bạn trai của Mễ Lạc, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô, hơn nữa….”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa cô còn hại chết em trai của người ta, người ta muốn nợ máu phải trả bằng máu.”

Tư Viện nghe xong thì hiểu ra.

Hoá ra kẻ đứng đằng sau còn có cả Stephen anh trai của Simon.

“Cho nên anh cho rằng chỉ cần các anh làm ra chuyện ngu xuẩn như thế là có thể khiến cho Ôn Đình Sơn coi thường tôi sau đó ném tôi cho các người, như vậy các người muốn lăng nhục tôi thế nào cũng được, đúng không?”

Hàn Túc nhếch mép cười lạnh, đột nhiên anh ta vẫy tay, bảy tám người đàn ông mặc vest đen bước xuống từ chiếc xe bên cạnh.

Tư Viện còn chưa kịp làm gì đã bị người phía sau đánh ngất.

Đến khi Ôn Đình Sơn đuổi tới bãi đỗ xe thì người đã không còn dấu vết.

Quản gia dẫn theo người tới dọn dẹp hiện trường, xóa toàn bộ ký ức của những người này.

Mà lúc ông muốn xử lý Mễ Lạc thì phát hiện ra không thấy Mễ Lạc và Stephen đâu cả?

Ông nhận ra sự bất thường lập tức thông báo cho Ôn Đình Sơn. “Tiên sinh, tôi đã cho người trích xuất tất cả mọi camera theo dõi thông qua mạng internet của chúng ta. Nhất định có thể tìm được phu nhân!”

Ôn Đình Sơn rất lo lắng cho Tư Viện, nhưng giờ phút này anh lại vô cùng bình tĩnh. “Ông nói, lúc ông đến đã không thấy Mễ Lạc và Stephen?”

Quản gia gật đầu, Ôn Đình Sơn cười lạnh. “Hai con người bình thường làm sao có thể tránh được sự khống chế của tôi?” Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “ Điều tra cả hai người đó, đặc biệt là Mễ Lạc xem có phải ả ta từng tiếp xúc với kẻ nào không?”

Quản gia lập tức hiểu ý, “Ý ngài là, ả ta đã từng tiếp xúc với ma cà rồng khác.”

“Nếu không dựa vào bản lĩnh của ả ta sao có thể thoát được? Điều tra kỹ lại, không được bỏ qua một dấu vết nào.”

Tư Viện tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trước mặt cô có vài cái máy quay.

Tuy cô vẫn mặc lễ phục nhưng tay chân lại bị dây thừng trói lại và treo lên giống hệt như diễn viên sắp bị cưỡng hiếp trong phim AV.

Cô giận dữ vùng vẫy nhưng tay chân cô bị trói chặt không thể làm gì được, trong phòng còn vọng lại tiếng xích sắt va chạm vào bức tường.

Cô oán hận nhìn Hàn Túc từ ngoài bước vào, trên mặt hắn ta còn đeo mặt nạ nhưng Tư Viện vẫn có thể nhận ra hắn.

Hắn ta khoác một chiếc áo tắm dài bước đến trước mặt Tư Viện, ngả ngớn nói: “Mấy năm không gặp, cô đẹp lên khá nhiều đấy. Chẳng trách phụ nữ đều muốn tìm những người đàn ông có tiền. Tên đàn ông kia chắc đã dạy dỗ cô không tồi nhỉ, nhìn cô xem vừa lẳng lơ vừ dâm đãng.”

Nói xong hắn ta còn tát Tư Viện một cái, Tư Viện bị đau liền lườm lại hắn ta.

“Mày muốn quay video cưỡng gian tao sao?”

Hàn Túc nở nụ cười xấu xa, “Cái loại lẳng lơ hạ tiện như mày, một mình tao sao có thể “hầu hạ” được, đương nhiên tao sẽ rủ thêm người cùng nhau chơi mày.”

Hắn ta vừa nói xong, cửa phòng lại được mở ra lần nữa.

Sau đó là mười người đàn ông lần lượt tiến vào, ai cũng đeo mặt nạ, kẻ sau lại lưu manh hơn kẻ trước. Bằng đó con mắt nhìn chằm chằm vào Tư Viện, bọn chúng hận không thể lột sạch quần áo cô.

Tư Viện chịu đựng những ánh mắt ghê tởm của bọn họ, không chịu cúi đầu nói: “Mày có biết hậu quả của việc mày làm không?”

Hàn Túc nhún vai, “Mày cho rằng có người sẽ cứu mày sao?”

Hắn ta cười to đắc ý: “Hôm nay dù tụi tao có chơi chết mày ở đây thì cũng sẽ không có ai tới cứu mày đâu. Đợi đến khi Ôn Đình Sơn tìm được mày thì video nóng bỏng của mày đã được phát sóng toàn cầu, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy bộ dạng dâm đãng hạ tiện của mày. Anh ta là kẻ có tiền sao có thể chấp nhận được việc vợ mình bị hiếp dâm tập thể rồi còn bị toàn thế giới nhìn thấy? Đến lúc đó, không cần tao ra tay anh ta cũng sẽ vứt bỏ mày. Đến lúc đó mày chỉ có thể ra đường làm đĩ thôi.”

Tư Viện vẫn bình tĩnh như cũ: “Mày cứ thử xem, hôm nay chúng mày thử đụng đến một sợi tóc của tao xem, chỉ cần tao còn một hơi thở nhất định tao sẽ làm chúng mày sống không bằng chết. Mặc kệ là chúng mày hay là người nhà của chúng mày, tao đều sẽ không tha cho một ai. Chúng mày có thể giết tao, thử xem sau khi tao chết tao có biến thành lệ quỷ kéo tất cả chúng mày xuống địa ngục hay không?”

Gương mặt dữ tợn, bộ dạng sát khí của cô đã dọa sợ đám người Hàn Túc.

Có mấy người bắt đầu trở nên do dự, ngay lúc đó có một giọng nói phát ra từ camera giám thị mắng nhiếc Hàn Túc: “Hàn Túc, tên khốn khiếp này, mày không muốn tiền nữa sao? Hãy nghĩ đến những kẻ đang đòi nợ mày, nếu mày không làm tốt chuyện hôm nay, chỉ cần mày bước ra  khỏi cánh cửa này, bọn chúng sẽ phanh thây mày ngay tại chỗ. Thậm chí chúng sẽ móc nội tạng của mày để bán trả nợ.”

Hàn Túc nghe ả ta nói thì run lên lập cập, trước là sói sau là hổ, so với Tư Viện chỉ dựa vào mồm mép để uy hiếp hắn ta thì người phía sau hắn còn nguy hiểm hơn.

Tư Viện nhận ra giọng của Mễ Lạc.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera gằn từng chữ: “Mễ Lạc, Ôn Đình Sơn sẽ không tha cho cô.”

Mễ Lạc nghe thế thì bật cười lớn rồi nói: “Viện Viện, tôi cũng không muốn như vậy, muốn trách thì trách cô thật sự quá đê tiện, mặt dày mày dạn cướp người đàn ông của tôi. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giao video cô bị hiếp dâm đến tận tay Ôn Đình Sơn để anh ấy biết cô là đê tiện thế nào.”

Nói xong, ả ta liền hô lên, “Ra tay đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK