Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Viện bị dục vọng khống chế trở nên đờ đẫn, cô không nghe rõ Ôn Đình Sơn nói gì chỉ không ngừng đong đưa mông, phập phồng lên xuống, theo đuổi khoái cảm.

Ôn Đình Sơn không nghe thấy cô trả lời thì không hài lòng, anh giữ eo cô ngồi dậy. Hai người đối mặt với nhau trong tư thế Quan Âm tọa liên.

Tư thế này khiến bọn họ gần sát nhau hơn, anh cũng thâm nhập được sâu hơn.

Ôn Đình Sơn giữ chặt eo cô không cho cô động đậy.

Tư Viện bất mãn nhìn anh ai oán, khát khao trong cô càng mãnh liệt.

Ôn Đình Sơn ép hỏi cô: “Đồ lẳng lơ, thích nó sao?”

Cuối cùng Tư Viện cũng nghe rõ anh nói gì, cô ngây ngốc gật đầu, khẩn cầu nhìn anh.

Ôn Đình Sơn hài lòng với thái độ hiện giờ của cô, giống như một nô lệ ngoan ngoãn, chìm đắm trong sự sung sướng của dục vọng mà anh mang lại cho cô.

Nhưng anh không có ý định thỏa mãn cô.

Ôn Đình Sơn bật cười nhấc bổng cô lên, khi anh rút ra khỏi người cô vang lên một tiếng “pặc”.

Ánh mắt Tư Viện mơ màng nhìn anh khó hiểu.

Ôn Đình Sơn gỡ dụng cụ trợ hứng xuống bước đến kệ tủ cầm một lọ rượu vang đỏ đổ thẳng lên hành thân.

Ánh mắt anh nhìn Tư Viện đầy xấu xa: “Muốn thì bò tới đây liếm đi.”

Giờ phút này Tư Viện giống như người bị chuốc thuốc, trong mắt cô chỉ có dục vọng. Cô ngoan ngoãn bò tới chỗ anh, quỳ trước mặt anh, nắm lấy “anh” nuốt vào từng chút.

Nhưng anh quá dài, Tư Viện nuốt được một nửa thì không thể ngậm thêm được nữa. Ôn Đình Sơn lại đổ rượu xuống, rượu vang đỏ tươi bắn tung tóe lên mặt và hai bầu ngực trắng nõn của Tư Viện.

Ôn Đình Sơn đưa tay lau đi vết rượu vang trên mặt cô rồi nhét vào miệng mình nhấm nháp, cười xấu xa: “Thật ngon.”

Tư Viện giống như được cổ vũ, cũng bắt chước anh không ngừng liếm láp.

Ôn Đình Sơn thấy cô chậm rãi liếm mút, anh rùng mình vì sung sướng, ngửa đầu ra sau hít sâu một hơi. Đột nhiên anh túm lấy tóc của Tư Viện đẩy nhanh tốc độ và phát ra tiếng rên thỏa mãn.

Tư Viện không kịp phòng ngừa trước sự thay đổi bất ngờ của anh, cô gần như không thể hít thở được.

Nhưng Ôn Đình Sơn cũng mặc kệ, anh cắm thẳng đến yết hầu cô, cảm nhận sự đè ép co rút của yết hầu cô.

Tư Viện cảm thấy mình không thể hít thở cho nên đã dùng hai tay đẩy anh ra, Ôn Đình Sơn thấy cô sắp ngạt thở mới chịu rút ra.

Tư Viện lập tức ngã ra trên đất, không ngừng ho khan, hít thở dồn dập, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn.

Vừa rồi cô đã làm gì?

Giống như một kẻ nô lệ quỳ gối trước mặt anh, làm ra cái chuyện đáng xấu hổ đó?

Đê tiện!

Tư Viện không nhịn được hai mắt rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn anh, Ôn Đình Sơn nhìn thấy sự oán hận trong mắt cô.

Anh ngồi xổm xuống, cưỡng hôn cô, “Về sau em sẽ thích chuyện này.”

Tư Viện không thể tin được nhìn anh, cô chửi ầm lên: “Anh là tên biến thái, tôi nhất định sẽ giết anh.”

“Giết tôi?”

Ôn Đình Sơn bật cười lớn, chẳng thèm để ý nói, “Không phải em đã giết tôi một lần rồi sao? Em có muốn biết tôi làm thế nào để sống sót dưới đáy vực không? Em có muốn biết có gì dưới đó không? Tôi sẽ nói cho em biết, dưới đó chỉ có bóng tối bao trùm, em không thể tưởng tượng ra được những con quái thú dưới đáy biển đâu, chúng nó săn mồi vừa nhanh vừa chuẩn. Em có muốn biết chúng nó ăn thịt con mồi thế nào không?”

Ôn Đình Sơn bóp chặt cổ cô và cắn lên cổ cô lúc Tư Viện chưa kịp phản ứng.

Tư Viện hét lên đau đớn, cô ra sức giãy giụa nhưng Ôn Đình Sơn dễ dàng đè cô dưới thân khiến cô không thể làm được gì ngoại trừ việc hét chói tai.

Anh hút máu cô, quả nhiên anh tới để giết cô.

Lúc cần kề cái chết Tư Viện cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô nhận ra khát vọng sống mạnh mẽ tận sâu trong nội tâm mình.

Cô không muốn chết, cô muốn sống. Cô không muốn chết một cách uất ức như thế này.

Cô khóc lóc van xin, “Cầu xin anh, hãy tha cho tôi.”

“Tha thứ cho em sao?”

Ôn Đình Sơn từ từ ngẩng đầu lên với cái miệng đầy máu tươi, anh dùng lưỡi liếm máu ở khóe môi và mỉm cười đầy tà ác lại quỷ dị.

Tư Viện nhìn kỹ mới phát hiện ra vết sẹo và vảy cá trên mặt anh đang dần dần biến mất, tốc độ khôi phục quá mức kinh dị.

Một lúc sau Ôn Đình Sơn đã khôi phục lại vẻ đẹp trai tuấn tú đốn tim mọi người phụ nữ.

Ôn Đình Sơn lại chen vào trong cô một lần nữa, chậm rãi luật động: “Quả nhiên máu em là tốt nhất.”

Tư Viện vội nói: “Tôi vẫn còn có ích với anh, xin đừng giết tôi.”

Cô biết bản thân mình hèn mọn ti tiện nhưng lúc cần cúi đầu thì nên cúi đầu, về sau lại tìm cách trốn là được, hà tất phải cứng chọi cứng?

Dưới tình huống sức mạnh hai bên quá mức chênh lệch nếu cứ cứng đầu đối chọi kết quả nhận được chính là cái chết.

Ôn Đình Sơn không cần đọc suy nghĩ của cô cũng có thể nhìn ra tâm tư của cô, anh cười mắng một câu: “Vật nhỏ xảo quyệt! Em đúng là co được dãn được. Vì mạng sống em lại có thể thỏa hiệp nhưng một khi thoát khỏi sự khống chế của tôi em liền lộ ra răng nanh muốn đối đầu sống còn với tôi. Viện Viện, em thật sự làm tôi yêu chết đi được.”

Tư Viện quay đầu đi không dám nhìn anh, cho dù người đàn ông này nói yêu thích cô bao nhiêu lần nhưng với cô đó chỉ như lời nói dối.

Ôn Đình Sơn vặn đầu cô lại ép cô nhìn thẳng vào anh. “Muốn tôi tha cho em?”

Tư Viện run rẩy gật đầu.

“Đơn giản thôi, yêu tôi thì tôi sẽ tha cho em.”

Tư Viện hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói ra điều này.

Trong lúc nhất thời cô không dám tin đó là sự thật, cô cảm thấy anh đang trêu cợt cô.

Ôn Đình Sơn tách chân cô ra rộng hơn, hung hăng thúc mạnh vào trong cô hưởng thụ khoái cảm.

Anh bóp ngực Tư Viện cúi người xuống, môi anh dán lên môi cô nói: “Yêu tôi, tôi sẽ buông tha cho em. Nếu không tôi sẽ khiến em ngủ say trong bóng tối vĩnh viễn.”

Tư Viện phân vân, trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ.

Đột nhiên Ôn Đình Sơn dùng sức thẳng lưng một cái làm Tư Viện hét lên, Ôn Đình Sơn lợi dụng lúc cô hé miệng liền tiến quân thần tốc, vừa hôn cô vừa đẩy nhanh tốc độ. Anh hận không thể nuốt trọn cô vào bụng.

Lần này trở lại Ôn Đình Sơn càng giống dã thú đói khát hơn, anh vẫn luôn điên cuồng chiếm hữu cô. Mỗi một góc trong phòng đều lưu lại mật dịch của Tư Viện, hơi thở hoan ái nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng.

Tư Viện cảm thấy hai chân mình đã mềm nhũn nhưng Ôn Đình Sơn đã bắn vào tử cung cô nhưng anh mới chỉ thỏa mãn một chút. Cơn sóng nóng bỏng cọ rửa tử cung khiến Tư Viện run lên, cô lại một lần nữa chào đón cơn cao trào cùng với anh.

Ngày càng nhiều mật dịch chảy ra ướt hết cả thảm, Tư Viện há mồm thở dốc, Ôn Đình Sơn nằm trên người cô, gặm cắn ngực cô, xấu xa nói: “Bảo bối, tôi làm em có sướng hay không?”

Tư Viện không thể đáp lại bằng một câu vô sỉ giống như anh được, Ôn Đình Sơn lại nhất quyết ép cô trả lời, ép hỏi cô: “Có sướng hay không?”

Tư Viện khẽ cắn môi, tức giận nói: “Không!”

Ôn Đình Sơn nhướng mày, hư hỏng nói: “Vậy chúng ta tiếp tục làm cho đến khi em sướng thì thôi.”

Tư Viện hối hận nhưng cái thứ vừa mới bắn xong của Ôn Đình Sơn lại đang ngo ngoe rục rịch ra oai trong cơ thể cô.

Tư Viện bị anh bế lên, bọn họ vừa đi vừa làm hơn nữa anh còn không ngừng ép cô nói ra những lời hết sức xấu hổ.

Tư Viện bị anh hành hạ đến mất cả lý trí, mặc cho anh ta cần ta cứ lấy. Suốt một đêm cô luôn đắm chìm trong khoái cảm cho đến khi cô không thể chịu nổi nữa, buộc phải nói ra câu trả lời Ôn Đình Sơn muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK