Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Sơn bị ném xuống rãnh biển và phải chịu nỗi kinh hoàng vô cùng khủng bố. Nhưng điều đó với anh cũng không là gì cả, nguy hiểm cũng tốt, kẻ địch mạnh cũng thế, tất cả chỉ là công cụ để giúp anh mạnh lên mà thôi. Từ trước đến nay anh luôn có một quan niệm, anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi vượt qua tất cả mọi khó khăn cản trở.

Nhưng người khiến anh nhớ mãi không quên giống như vướng vào ma chướng lại chỉ có Tư Viện.

Lúc bị bao phủ bởi màn đêm vô tận, anh đã suy nghĩ những lời Angus nói.

Vô số lần anh phủ nhận cách nói của Angus và anh cho rằng anh không thể đọc được suy nghĩ của Tư Viện chẳng qua chỉ là sai lầm nhất thời thôi. Thậm chí anh cũng đã nghĩ đến việc tra tấn Tư Viện như thế nào sau khi anh thoát khỏi đáy biển.

Ôn Đình Sơn vốn dĩ chưa bao giờ khoan dung đối với những kẻ phản bội, huống chi cô còn là người phụ nữ của anh.

Nhưng khi anh mang theo cơ thể đầy thương tích quay về từ biển sâu, anh lại chỉ muốn biết tin tức của Tư Viện. Khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô trong ảnh bỗng nhiên Ôn Đình Sơn nhận ra Angus đã nói đúng.

Anh đã yêu người phụ nữ này bất chấp những toan tính và sự coi thường ngày trước. Sau khi trải qua tất cả, việc đầu tiên anh muốn làm sau khi quay trở lại đất liền chính là muốn nhìn thấy cô, muốn đè cô xuống và mạnh mẽ chiếm hữu cô.

Anh muốn nhốt cô lại không cho cô trốn thoát, cô chỉ có thể ngoan ngoãn là của riêng anh.

Bây giờ, dù người đã tới tay dù đã chiếm hữu cô cả một đêm nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn.

Trong cơ thể anh luôn có một loại đói khát kỳ lạ anh biết đó không phải là cơn khát máu mà là một loại chiếm hữu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. Anh muốn chạm vào cô, muốn nhốt cô lại, chiếm lấy cô, khiến cho trong mắt cô chỉ có một mình anh.

Anh nhìn Tư Viện đang ngủ mê mệt đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp. Cô nên ngủ say trong vòng tay anh và mãi mãi ở bên cạnh anh.

Có lẽ, anh nên chuyển hóa cô thành ma cà rồng.

Anh vừa nghĩ thế thì Tư Viện liền vặn mình bất an, trong miệng hoảng sợ kêu lên: “Xin đừng giết tôi.”

Ôn Đình Sơn ngạc nhiên lần đầu tiên anh cảm thấy nhói đau trong lòng. Cô mơ thấy ác mộng là vì anh sao?

Ôn Đình Sơn dằn lại cảm giác xa lạ này, anh ôm vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về cô.

Không biết có phải có tác dụng hay không nhưng Tư Viện cũng dần dần ngủ yên trong ngực anh.

Ngày hôm sau lúc Tư Viện tỉnh lại, mặc trời đã chiếu sáng rực rỡ ngoài cửa sổ. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, phóng hết tầm mắt ra bên ngoài vẫn đều là núi xanh.

Đây là đâu?

Cô nghi hoặc ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, vừa mới đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Tiên sinh, hình như bên kia rất tức giận khi biết tiểu thư Tư Viện mất tích, bọn họ đã âm thầm nhờ thế lực của Tống gia phong tỏa thành phố. Hiện tại khắp nơi đều có người theo dõi, e rằng chúng ta không dễ để thoát ra ngoài.”

Tư Viện nhận ra giọng nói này, là quản gia, ông ta vẫn còn sống?

Ôn Đình Sơn nghe thế lại khẽ cười: “Bây giờ tôi cần phải chạy trốn sao?”

Quản gia vội cúi đầu: “Tất nhiên không phải, tôi chỉ nghĩ, ngài vừa mới trở về tốt hơn là không nên có thêm phiền phức.”

Tư Viện nghe thấy hai chữ Tống gia tim cô liền loạn nhịp, cô không hiểu bọn họ đang nói gì.

Đột nhiên Ôn Đình Sơn quay đầu lại, giơ tay ra Tư Viện lập tức bị kéo về phía Ôn Đình Sơn. Cô ngã vào lòng Ôn Đình Sơn, anh ôm lấy cô khẽ cười hỏi: “Tỉnh rồi?”

Tư Viện xấu hổ, giương mắt nhìn quản gia lại thấy nét mặt của ông ấy bình tĩnh không chút gợn sóng.

Tư Viện đẩy Ôn Đình Sơn ra nhưng anh lại càng ôm chặt hơn. Tư Viện bất đắc dĩ, nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Ôn Đình Sơn nghịch nghịch mái tóc của cô, biết cô muốn nghe chuyện gì. “Muốn nghe thì nghe thoải mái đi.”

Tư Viện không nói gì, quản gia liếc mắt nhìn hai người một cái mới tiếp tục nói: “Tiên sinh, ngài tính ở lại Tống Thành bao lâu?”

Ôn Đình Sơn lại nâng cằm Tư Viện lên hỏi: “Viện Viện, em có muốn quay lại trang viên không?”

Không muốn!

Cô vừa lộ ra vẻ không tình nguyện, Ôn Đình Sơn đã cúi đầu hôn cô, “Về sau em còn lộ ra nét mặt này tôi sẽ hôn em đến khi em đổi ý.”

Tư Viện trừng mắt nhìn anh, tên biến thái.

Quản gia lẳng lặng nhìn cảnh này, ông đứng đó giống như một khối gỗ vô cảm.

Lúc này Ôn Đình Sơn mới nói: “Tôi đổi ý rồi. Nếu tôi đã trở lại thì không cần phải che che giấu giấu nữa. Tôi không chỉ muốn rời đi, còn muốn Tống gia phải cung kính tiễn tôi đi.”

Vốn dĩ anh tới đây chỉ là để đưa Tư Viện đi chứ cũng không muốn dây vào phiền phức gì cả nhưng xem ra có một số kẻ không biết sống chết, không biết hai chữ “an phận” viết như thế nào.

Quản gia gật đầu, xoay người đi thu xếp.

Tư Viện đợi mọi người đi hết mới dám dùng sức đẩy Ôn Đình Sơn ra, đứng sang một bên. “Trước mặt người khác, anh có thể tôn trọng tôi một chút được không?”

Ôn Đình Sơn không đồng ý: “Chuyện này có thể trách tôi sao? Ai bảo em mê người như vậy, tôi không kìm chế được.”

Tư Viện…

Cô sắp điên rồi, tại sao Ôn Đình Sơn lại không giống như trước đây? Không phải trước đây anh rất kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì sao? Từ lúc nào anh có thể nói thốt ra những lời có cánh sến súa đến thế?

Tư Viện không muốn tranh cãi với anh, cô đành nói sang chuyện khác.

“Những người anh vừa nói tới có phải… có phải là những yêu thú muốn ăn thịt tôi không?”

Tuy chuyện này cô đã giao cho Tống gia điều tra nhưng Tư Viện cũng không ngại khi có thêm một nguồn tin tức khác. Nói cho cùng, lời của Tống gia cũng chưa chắc đã là sự thật.

Ôn Đình Sơn mỉm cười nhìn cô: “Có đôi khi, tôi không biết nên nói em thông minh hay là ngu ngốc nữa. Nếu như nói em thông minh thì suýt nữa em đã bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Nếu nói em ngu ngốc thì lúc em gài bẫy tôi lại rất lợi hại.”

Tư Viện không để ý tới sự chế nhạo của anh, chỉ hỏi: “Anh có ý gì?”

Ôn Đình Sơn vỗ vỗ đùi mình, hư hỏng nói: “Ngồi xuống đây, tôi sẽ nói cho em biết.”

Tư Viện trừng mắt xoay người muốn đi, Ôn Đình Sơn lại dễ dàng kéo cô vào lòng để cô ngồi lên đùi mình. “Tính tình thật lớn! Nếu không phải tôi yêu em thì đã sớm trừng phạt em rồi.”

Tay anh còn không thành thật bóp mông Tư Viện, Tư Viện tức giận nói: “Anh trừng phạt còn ít sao?”

Ôn Đình Sơn khựng lại một giây sau đó cười tà nói: “Đương nhiên là ít rồi, tôi còn chưa đã nghiền.”

Một câu hai nghĩa, mặt Tư Viện đỏ bừng lên. Sao người đàn ông này chẳng hề biết kiêng dè gì thế?

Thấy cô như thế, Ôn Đình Sơn giữ lấy gáy cô và hôn lên môi cô cho đến khi Tư Viện không thở được mới buông ra nói: “Em có biết Tống Thành đã thỏa thuận với đám ma cà rồng bên ngoài kia, chỉ cần bệnh của cháu trai Tống gia khỏi hẳn thì họ sẽ giao em cho bọn chúng hay không?”

Tư Viện mở to mắt không dám tin: “Không thể nào!”

Trong suy nghĩ của Tư Viện, Tống gia cũng coi là một người nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lừa gạt một cô gái yếu đuối như cô chứ.

Ôn Đình Sơn lại châm chọc cô: “Ngày xưa Tống Minh Tuy cũng được coi là một nhân vật có tiếng. Năm đó ông ta có thể dẫn vài trăm huynh đệ thoát khỏi cuộc đại chiến, còn có thể bảo vệ được tính mạng của thuộc hạ. Đáng tiếc, thời thế thay đổi, Tống Minh Tuy già rồi, tuổi thọ cũng sắp tận. Đám huynh đệ của ông ta kẻ chết người bị thương, vất vả lắm mới sống yên ổn được vài năm, ai còn muốn vướng vào thị phi lần nữa?”

“Như vậy là sao?”

Cái gì gọi là cuốn vào thị phi lần nữa? Tư Viện nghe không hiểu những chuyện giữa bọn họ.

Tay Ôn Đình Sơn đã mò vào trong quần áo cô, Tư Viện ấn tay anh xuống không để anh tiếp tục, Ôn Đình Sơn bất mãn lườm cô.

Tư Viện nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn đau.”

Ôn Đình Sơn lại nói: “Sao có thể? Đêm qua chính tay tôi đã bôi thuốc cho em rồi mà.”

Nói xong, anh lại nhanh nhẹn vén váy cô lên, kéo quần lót cô xuống muốn tận mắt xem xét.

Tư Viện sợ hãi nói: “Thuốc cũng cần thời gian chứ! Anh làm cả đêm rồi không thể nghỉ một lát được sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK