Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Máu cô quả thật là dược tang, rất hữu dụng đối với yêu thú chúng tôi nhưng các loại yêu thú khác nhau cũng có tác dụng và cách dùng khác nhau.” Mật Điềm suy nghĩ rồi nói: “Giống như thuốc đông y vậy, bệnh lý khác nhau cần các loại dược liệu khác nhau, liều lượng và cách dùng cũng khác nhau.”

“Vậy vì sao thụ yêu lại nôn mửa không ngừng?” Không chỉ có Mã Lục còn có những yêu thú khác cũng có phản ứng ngược, hơn nữa còn rất tồi tệ.

Trước mắt chỉ có Ôn Đình Sơn vẫn còn mạnh khỏe sau khi uống máu cô.

À không, trước mắt thêm một người nữa là Mật Điềm.

Mật Điềm nói: “Theo tôi được biết, máu cô không thể uống trực tiếp.”

“Cho nên cần phải nấu chín lên sao?” Tư Viện không tin: “Tôi có quen một ma cà rồng, anh ta có thể uống trực tiếp mà vẫn khỏe mạnh.”

“Ma cà rồng? Ai?” Mật Điềm cực kỳ phấn khích giống như phát hiện ra bảo bối vậy.

Tư Viện có chút chần chờ: “Cô không biết sao. Anh ta cũng sống ở Dư Kinh tên là Ôn Đình Sơn, chủ nhân của trang viên hoa hồng trắng.”

Mật Điềm lắc đầu: “Tôi vừa mới được điều tới đây, không có quen biết anh ta. Có điều ma cà rồng thật sự là giống loài quý hiếm, bọn họ không giống chúng tôi. Tuy số lượng ít nhưng bọn họ có huyết thống cao quý đặc biệt là ma cà rồng thuần chủng không thể so sánh chúng với đám ma cà rồng bị chuyển đổi được.”

Tư Viện không khỏi hỏi thêm: “Thế cô có biết cách giết chết ma cà rồng không?”

Mật Điềm kinh ngạc. Cô ấy đã ăn xong cái bánh bao trong tay lại lấy thêm một cái nữa. “Em gái à, sao em lại nghĩ thế? Ma cà rồng thuần chủng rất quý hiếm, làm bảo bối còn không kịp sao có thể giết chết chứ.”

Tư Viện làm nét mặt giống như người già xem điện thoại trên tàu điện ngầm1 nhìn Mật Điềm: “Ma cà rồng có cái gì quý giá chứ, bọn họ chẳng có tác dụng gì ngoài việc hút máu người. Sống thì làm hại thế nhân, chết thì làm bẩn đất đai. Đáng nhẽ bọn họ không nên tồn tại.”

Mật Điềm trợn mắt lườm cô một cái: “Cô thật sự là nông cạn! Ma cà rồng thuần chủng sinh ra đã là quý tộc, không chỉ có diện mạo ưu tú hơn nữa còn hàng to xài tốt, vừa bền bỉ lại mạnh mẽ. Làm phụ nữ của bọn họ mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là cực hạn sung sướng và đã làm phụ nữ của họ rồi, cả cuộc đời sẽ chướng mắt những tên đàn ông khác. Ai, đáng tiếc, tôi chưa từng gặp được ma cà rồng chứ đừng nói là thuần chủng.”

Tư Viện….

Quả nhiên là yêu thú, tư duy cũng khác người thường.

Tư Viện bất đắc dĩ: “Không phải đâu, ma cà rồng đều là những kẻ biến thái. Đặc biệt cái tên Ôn Đình Sơn này, quả thực biến thái trong số những tên biến thái. Nếu mà cô gặp được, nhất định phải chạy cho nhanh.”

“Không, nếu mà tôi gặp được nhất định tôi sẽ cưỡng gian anh ta.”

Tư Viện…

Cô không khỏi tưởng tượng ra cảnh Mật Điềm dùng tư thế nữ vương đè ngửa Ôn Đình Sơn ra, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy vui vẻ rồi. Cô suy nghĩ rồi nói: “Nếu không, côi nói cho tôi cách thoát khỏi ma cà rồng, tôi sẽ giới thiệu Ôn Đình Sơn cho cô. Cô nhốt anh ta lại, hàng ngày giày vò anh ta, ép khô anh ta.”

Mật Điềm nhìn cô thở dài một tiếng: “Tôi cũng rất muốn nhưng đáng tiếc…. Tôi không biết.”

Mật Điềm thấy Tư Viện thất vọng thì lại nói, “Hay là tôi nói cho cô cách có thể tránh khỏi yêu thú, không để bọn họ ngửi thấy mùi máu của cô nữa, rồi cô giới thiệu Ôn Đình Sơn cho tôi, thế nào?”

Tư Viện cảm thấy cũng không tệ, nhưng cô cũng muốn biết rốt cuộc máu cô có tác dụng gì với bọn họ.

“Tác dụng?” Mật Điềm ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cô lại gần một chút.

Tư Viện sáp lại gần nhìn khuôn mặt trắng tinh không tì vết, hoàn mỹ không thể hoàn mỹ hơn của cô ấy, vẻ mặt nghi hoặc: “Cô bảo tôi nhìn cái gì?”

“Chẳng lẽ cô không phát hiện ra làn da tôi căng bóng mịn màng, đến cái lỗ chân lông cũng không nhìn thấy à.”

Tư Viện gật đầu: “Đúng thế.”

Mật Điềm cười: “Đây là tác dụng của máu cô đối với yêu thú chúng tôi, không chỉ kéo dài tuổi thọ còn có thể cải lão hoàn đồng, lưu giữ thanh xuân.”

Tư Viện…. “Sao tôi vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm?”

“Đừng vội nghe tôi nói hết đã.”

Mật Điềm mở điện thoại ra chỉ vào bài luận văn đầu tiên hỏi cô: “Cô đã từng đọc chưa?”

Tư Viện nhìn hóa ra là luận văn của giáo sư Hồ.

Mật Điềm nói: “Tuy bài luận văn này không chính xác một trăm phần trăm nhưng nó cũng đúng đến ba mươi phần trăm.”

“Là sao?”

“Theo cách nói của tổ tiên tôi, yêu thú chúng tôi theo thiên thạch rơi xuống trái đất từ thời kỳ khủng long. Một trận mưa thiên thạch đốt cháy trái đất, hủy diệt loài khủng long nhưng do có tế bào di truyền của sinh vật ngoài hành tinh nên tổ tiên chúng tôi vẫn sống sót. Để sinh tồn, chúng tôi cần phải thích ứng với hoàn cảnh của trái đất. Điều kiện cần thiết đầu tiên đó chính là oxy. Theo người xưa kể lại, hành tinh của tổ tiên chúng tôi không có oxy, oxy đối với chúng tôi chẳng khác nào CO2 đối với con người, nếu hít quá nhiều cũng có thể tử vong. Để có thể tồn tại được, tổ tiên yêu thú đã ký sinh tế bào di truyền vào các dạng sinh vật sống khác như thực vật, động vật… Tế bào sau khi ký sinh sẽ phải trải qua thời kỳ ngủ đông, dần dần mới có thể tiến hóa thành hình người. Còn tại sao lại là hình người? Đó là vì lúc tổ tiên chúng tôi tỉnh lại, con người đã xuất hiện và trở thành sinh vật có trí tuệ lớn mạnh nhất trên thế giới. Hơn nữa, ngoại hình của con người cũng gần giống nhất với sinh vật trí tuệ bậc cao trên hành tinh nguyên thủy của yêu thú.”

“Tôi cũng từng nghe bà tôi nói mới biết được, ma cà rồng là hoàng tộc trên hành tinh mẹ. Từ khi đến trái đất bọn họ chỉ có thể ký sinh trên vượn người, trải qua nhiều năm tiến hóa cuối cùng là trở thành hình dạng con người như ngày nay. Lúc tế bào nguyên thủy thức tỉnh, trái đất mới xuất hiện ma cà rồng.”

“Tôi cảm thấy cô nói hơi dài, cô có thể nói thẳng vào chủ đề chính không? Tôi chỉ muốn biết về dược tang.” Tư Viện không tò mò về chuyện đó. Yêu thú cũng được, con người cũng được, cô không cảm thấy hứng thú với nguồn gốc của con người.

Mật Điềm lườm cô: “Sao cô cứ phải nóng vội thế nhỉ, không phải tôi vẫn đang nói sao?”

“Phải nói là, dược tang vốn là một loại thuốc trên hành tinh mẹ. Bà tôi từng kể, ở trên hành tinh mẹ, dược tang giống như thần dược có thể trị được bách bệnh. Từ khi yêu thú ra đời cho đến khi họ được một trăm tuổi, người lớn trong nhà sẽ cho bọn trẻ uống dược tang. Từ đó về sau, chỉ cần bọn họ không bị nghiền nát thành tro thì đều có thể lưu lại tế bào và có thể hồi sinh lần nữa và sống đến khi nhắm mặt xuôi tay.”

Thần kỳ như vậy, Tư Viện tò mò hỏi: “Nhắm mắt xuôi tay của các cô là bao nhiêu tuổi?”

Mật Điềm nói: “Tùy từng cấp bậc yêu thú. Bà tôi từng nói, yêu thú bình thường có thể sống khoảng bảy tám trăm năm, quý tộc ma cà rồng có thể sống lâu hơn một chút, khoảng một hai nghìn năm. Nhưng sau khi tới trái đất thì tuổi thọ của các loài đều bị rút ngắn lại.”

Nghĩ đến con người chỉ có tuổi thọ tầm một trăm năm, Tư Viện chảy nước mắt hâm mộ. “Cô nói như vậy thì dược tang phải là thực vật mới đúng, sao tôi có thể là….”

Mật Điềm xua tay: “Ai nói dược tang nhất định phải là thực vật? Không sai, dược tang là một loại thuốc nhưng nó có nhiều hình thái khác nhau. Căn cứ theo tài liệu ghi lại, dược tang trên hành tinh mẹ có tất cả mười loại. Nhưng khi hành tinh mẹ bị hủy diệt, dược tang cũng bị hủy hoại theo trên diện tích lớn. Cuối cùng dược tang được yêu thú mang đến trái đất chỉ tồn tại hai loại.”

“Hai loại nào?”

1: Mình search trên baidu thì ra một hình ảnh như này ^^:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK