Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Sơn lạnh lùng dập điện thoại, ánh mắt nhìn Tư Viện không mấy thiện cảm.

Tư Viện rất sợ hãi, cô vơ lấy quần áo che lại cơ thể mình, căng thẳng nhìn anh: “Sao… Sao thế….?”

“Em từng gặp Angus?”

Tư Viện không hiểu ý anh đành lắc đầu.

Ôn Đình Sơn lại không vui, bước đến trước mặt cô, tóm lấy cằm cô ép hỏi: “Ngoan ngoãn trả lời tôi, em đã từng gặp một tên đàn ông nước ngoài mắt xanh tóc vàng nào tên là Angus chưa?”

Tư Viện lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra, cái ngày cô gặp lại tên bạn trai cũ quả thật là có một người tên là Angus từng giúp đỡ cô.

“Có…. có gặp.”

“Ở đâu?”

“Ở một quán ăn khuya.”

Ôn Đình Sơn nhìn cô, xác nhận cô không nói dối, mới hỏi: “Em tới khách sạn với tên đó?”

Tư Viện ngây ngốc gật đầu.

Ôn Đình Sơn bỗng nhiên dùng sức bóp cằm cô, cô kêu lên một tiếng lại nhìn vào đôi mắt âm u của Ôn Đình Sơn, trong lòng cô hơi thấp thỏm.

“Tên đó chạm vào em? Hả?”

Tư Viện vội lắc đầu, “Không, chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả. Hôm đó anh ta bị móc mất ví tiền nên tôi chỉ đưa anh ta quay về khách sạn mà thôi. Thật sự, anh phải tin tôi.”

Cô cảm thấy mình giống như người vợ bị chồng bắt gian tại vậy mà sự thật lại không phải như vậy. Cô cảm thấy hoang đường đến buồn cười, cô lại không dám giấu giếm chỉ sợ người trước mắt này không tin cô.

Nét mặt của anh bây giờ thật sự rất đáng sợ, giống như nếu cô dám thừa nhận anh sẽ xé nát cô ra .

Ôn Đình Sơn hơi mỉm cười, vỗ vỗ gương mặt cô: “Thật không ngoan, tôi phải trừng phạt em.”

Tư Viện không hiểu ra sao chỉ thấy anh mở ngăn kéo cạnh bàn làm việc lấy ra một cái hộp màu đen. Họa tiết trên hộp tất cả đều là những hình vẽ giống với một chiếc quần lót, Tư Viện cảm thấy chắc chắn nó không phải thứ tốt đẹp gì.

Quả nhiên, Ôn Đình Sơn mở hộp lấy ra một thức có hình dáng của một chiếc quần lót nhưng lại có xích khóa.

“Đó là gì?”

Ôn Đình Sơn cười: “Đai trinh tiết, tôi cố tình mang về cho em.”

Tư Viện không màng tới việc mặc quần áo vội xoay người bỏ chạy. Anh ta là tên tâm thần biến thái, kẻ điên, quả thực là không thể nói đạo lý.

Ôn Đình Sơn lại nhẹ nhàng tóm được người, anh mặc vào cho cô mặc cho Tư Viện giãy giụa thế nào đi nữa.

Điên rồi, muốn điên rồi, bên ngoài rõ là người đàng hoàng mà sao trong xương cốt lại là kẻ biến thái chứ.

Ôn Đình Sơn nhét chìa khóa vào túi, ấn nút trên bảng điều khiển. Đột nhiên Tư Viện lập tức khụy xuống, hai chân nhũn ra, căn bản không còn sức để đứng lên.

Anh cười xấu xa: “Ai da, không cẩn thận ấn đến mức cao nhất rồi.”

Anh điều chỉnh xuống mức nhỏ hơn, tốc độ của máy rung trong cơ thể cô cũng giảm xuống. Lúc này Tư Viện mới bình tĩnh lại, đầu cô đầy mồ hôi, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy tủi nhục và oan ức.

Ôn Đình Sơn ngồi xổm xuống, vén vài sợi tóc mướt mồ hôi của cô ra sau tai, hôn cô một cái, lời nói ra lại tàn nhẫn.

“Hôm nay em không ngoan, phạt em mặc nó đến buổi tối. Tan ca hãy ngoan ngoãn trở về cùng tôi, biết chưa?”

Tư Viện cắn môi, hận không thể cắn chết anh. “Ôn Đình Sơn, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Tôi không phải nô lệ của anh.”

Cô không phải người yêu thích SM cũng không thích những thứ lung tung rối loạn đó.

Ôn Đình Sơn lại xoa ngực cô cười nói: “Sắp phải rồi.”

Câu nói này giống như lời nguyền dọa Tư Viện sợ hãi đẩy anh ra. Kết quả không những không đẩy được anh mà còn hại bản thân ngã ngửa ra sau.

“Anh là đồ biến thái, cùng lắm tôi sẽ tới bệnh viện tháo ra.”

Ôn Đình Sơn không sợ hãi, bình tĩnh đứng dậy mặc quần áo, cài thắt lưng, cài nút áo quay lại bộ dạng áo mũ chỉnh tề. Đối lập với sự chật vật của Tư Viện, anh giống như một vương tử sạch sẽ cao quý.

“Đến bệnh viện? Có cần tôi chia sẻ đoạn video nóng bỏng của em cho bác sĩ xem không? Cho anh ta biết em lẳng lơ đến nhường nào.”

Anh uy hiếp cô một cách trắng trợn quả thực Tư Viện không thể nói được gì. Anh đã nắm được nhược điểm của cô, mọi phản kích của cô đều yếu ớt.

Tư Viện không nhịn được bật khóc, cho dù có cô có kiên cường đến đâu nước mắt vẫn rơi xuống.

Ôn Đình Sơn lấy một túi quần áo từ trong ngăn tủ ra, thấy cô khóc thì lại chẳng hề hoảng hốt, ngược lại còn cười liếm nước mắt cô: “Đừng khóc, em khóc tôi lại muốn em. Nhưng mà “cô bé” của em đã sưng lên rồi, nếu tôi cứ tiếp tục chắc em phải tới bệnh viện đấy.”

Cầm thú!

Tư Viện nghiêng đầu sang một bên, tức giận mắng chửi anh trong lòng.

Ôn Đình Sơn không thèm để ý, “Thay quần áo đi, lát nữa ra ngoài với tôi.”

Tư Viện không muốn nghe lời, Ôn Đình Sơn lại mỉm cười ngồi trên sô pha ấn nút.

Tên khốn khiếp, anh tăng tốc độ. Tư Viện mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn anh.

“Không sao, tôi cũng không vội em từ từ thay.”

Tư Viện thật sự khó chịu, bên dưới càng ngày càng ướt, cô nhỏ giọng cầu xin: “Xin anh, dừng lại đi được không?”

Ôn Đình Sơn không nói chỉ thờ ơ nhìn cô khó chịu.

Tư Viện không biết phải làm sao, cô biết anh đang ép cô phải khuất phục. Dù thế nào, hôm nay cô chỉ đành phải nghe theo anh.

Tư Viện từ từ đứng lên, mở túi ra, bên trong có váy và một bộ nội y ren được thiết kế sexy đầy quyến rũ, Tư Viện liếc nhìn anh một cái, xấu hổ nói: “Anh có thể quay người đi được không?”

“Không được.” Ôn Đình Sơn từ chối không hề do dự, hứng thú nhìn cô thay quần áo.

Dù hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ vài lần nhưng Tư Viện vẫn cảm thấy ngượng ngùng, không dám khỏa thân thay quần áo trước mặt anh. Nhưng Ôn Đình Sơn lại rất thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ của cô.

Tư Viện hết cách đành phải quay lưng lại phía anh bắt đầu mặc quần áo.

Cô cố gắng thay nhanh nhất có thể, Ôn Đình Sơn thì lại không thích như thế. Anh thấy cô mặc nhanh quá lại ấn nút tăng tốc độ, cố ý quấy rối tiết tấu của cô.

Tư Viện bủn rủn cả người, căm hận trừng mắt nhìn anh, cô biết cô không ngăn cản nổi cái thú vui quái gở đấy của anh đành phải chầm chậm mặc váy.

Đây là một chiếc váy đen bảo thủ, cổ hơi cao, chỉ lộ ra cẳng chân và nửa cánh tay.

Chiếc váy rất vừa vặn, tôn lên đường cong hoàn mỹ và tăng thêm phần nữ tính cho cô.

Ôn Đình Sơn rất hài lòng với mắt thẩm mỹ của mình, anh đi đến ôm lấy éo cô từ phía sau, cắn cắn lỗ tai cô. “Làm sao đây, tôi lại muốn em.”

“Xin… Xin anh đấy…. Làm ơn dừng lại đi?” Máy rung vẫn còn đang chấn động, Tư Viện lại cao trào thêm một lần, quần lót đều ướt sũng rồi.

Ôn Đình Sơn bật cười: “Cũng đúng, không thể để người khác thấy được em lúc này.”

Rốt cuộc máy rung cũng dừng lại, Tư Viện thở dài nhẹ nhõm. Ánh mắt cô nhìn Ôn Đình Sơn đã thêm phần sợ hãi.

Ôn Đình Sơn khoác eo cô nói: “Đi thôi, không nên để khách chờ lâu.”

Từ văn phòng đi ra, Tư Viện luôn cúi đầu không dám nhìn người khác. Thang máy đi thẳng xuống tới bãi đỗ xe, tài xế đã chờ sẵn ở đó.

Những chiếc xe cao cấp đều có công nghệ tạo hình thượng đẳng nhưng trên xe lại không có logo, Tư Viện cũng không biết là hãng xe gì. Mễ Lạc từng nói chiếc xe có giá trị lên tới mấy ngàn vạn còn là mẫu thiết kế riêng chỉ có duy nhất một chiếc, ngay cả hoàng gia cũng không có.

Ôn Đình Sơn vừa lên xe, tài xế đã kéo tấm chắn lên. Tư Viện không muốn ngồi gần anh, Ôn Đình Sơn lại cố tình kéo người vào trong ngực, tùy ý xoa nắn ngực cô.

Ngực cô rất mềm, Ôn Đình Sơn đã nghĩ xong buổi tối nên đùa nghịch cô như thế nào rồi.

Tư Viện giãy giụa nói: “Xin anh đấy, tôi còn muốn gặp người.”

Ôn Đình Sơn im lặng một lát mới nói: “Cũng có lý.” Vừa dứt lời anh liền để cô ngồi vào đầu bên kia.

Tư Viện thở dài nhẹ nhõm, còn chưa kịp thả lỏng, liền thấy máy rung trong cơ thể chấn động. Tư Viện nhìn anh không thể tin nổi: “Anh…. Sao anh lại như thế chứ?”

Vô sỉ, hạ lưu.

Ôn Đình Sơn không nói gì, bắt đầu nhìn máy tính bảng coi như cô không tồn tại.

Tư Viện khó chịu, mặt đỏ tai hồng, lại không muốn mở miệng cầu xin thêm nữa. Xe chạy băng băng trên đường.

Note: Mình mới cày xong bộ “Reply 1988”, phải nói là đã khóc sưng húp mắt lên rồi, 2 ngày cuối tuần chỉ ngồi nhà xem thôi nên có hơi chậm chương. Tâm hồn mình vẫn còn dư âm của Kim Jung Hwan đáng thương của mình~~ Hu hu. Tối nay mình phải đi cân bằng cảm xúc, hẹn các nàng ngày mai nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK