Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy nửa tháng nữa lại trôi qua, Ôn Đình Sơn càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Ngoại trừ việc càng ngày anh càng lôi thôi, bộ dáng chán chường ra thì vẫn chưa có dấu hiệu tử vong nào.

Ôn Đình Sơn tuyệt vọng ngồi bên cạnh quan tài của Tư Viện, anh phiền muộn nhìn Tư Viện qua lớp thủy tinh.

“Hóa ra muốn chết cũng không dễ dàng như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu cái gì gọi là sống dở chết dở. Viện Viện, em nói xem tôi nên làm gì đây? Có phải bây giờ em đã uống canh Mạnh bà và quên mất tôi rồi hay không?”

Ôn Đình Sơn vô cùng đau khổ khi nghĩ đến chuyện Tư Viện đã quên mất anh và không quay lại bên anh nữa. Cô chỉ còn lại một khối thi thể lạnh lẽo bên trong cỗ quan tài.

Đột nhiên anh không màng tất cả đẩy nắp quan tài ra và chui vào bên trong, anh ôm chặt lấy cô vào trong ngực.

“Tôi không biết, em không thể rời khỏi tôi. Em không được đi đâu hết em phải ở bên cạnh tôi vĩnh viễn. Xin em đừng rời khỏi tôi!”

Tư Viện vẫn không phản ứng, Ôn Đình Sơn cảm thấy không cam lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, thậm chí còn nảy sinh dục vọng bắt đầu cởi quần áo cô.

Angus thấy cảnh này thì cho rằng anh điên thật rồi.

Angus vội vàng xông tới kéo anh ra và ném xuống đất, “Con mẹ nó anh điên rồi sao! Cái chuyện gian thi này mà anh cũng làm được à. Nếu đã luyến tiếc đến thế tại sao không nhẫn tâm ngay từ đầu đi. Thà chuyển hóa cô ấy thành ma cà rồng còn tốt hơn dáng vẻ điên điên khùng khùng của anh. Bây giờ thì hay rồi, thời điểm thích hợp nhất đã qua anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Vì sao không thể để cô ấy ra đi bình yên?”

Ôn Đình Sơn bò dậy, cười ha ha: “Đúng vậy, sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu tôi không nên do dự, tin vào những lời ngu xuẩn của cô ấy và không chuyển hóa cô ấy thành ma cà rồng. Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Tại sao khi đó tôi lại phải nghe lời cô ấy nói chứ?”

Ôn Đình Sơn đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình.

Một tháng qua, anh cảm nhận một ngày dài như một năm, sống không được mà chết cũng không xong, nỗi tuyệt vọng như nuốt chửng lấy anh.

Thật sự anh không thể chịu đựng nổi.

Anh gần như cầu xin Angus: “Angus, giết tôi đi! Cầu xin anh, hãy giết tôi đi. Đây không phải là chuyện anh vẫn muốn làm sao? Nào, tới đây, tôi sẽ không phản kháng! Anh cứ dùng mọi cách có thể chỉ cần anh có thể giết được tôi.”

Angus tát anh một cái thật mạnh: “Anh tỉnh táo lại đi!”

“Tôi tỉnh không được!” Ôn Đình Sơn chìm đắm trong đau khổ chẳng quan tâm đến tu dưỡng nữa. “Con mẹ nó! Tôi chỉ muốn chết thôi, tôi sắp phát điên rồi. Tôi không thể chịu đựng nổi nỗi đau này. Angus, anh hãy giết tôi đi.”

Angus không khỏi xúc động khi thấy một Ôn Đình Sơn cao ngạo ngày xưa nay lại trở thành dáng vẻ này.

Nhưng anh có thể làm gì đây?

Cùng lắm anh chỉ có thể nhốt Ôn Đình Sơn xuống đáy biển nhưng chỉ sợ khi tỉnh lại anh ta vẫn sẽ đi tìm cái chết. Tuy nhiên đó cũng là cách duy nhất anh có thể làm cho Ôn Đình Sơn ngừng lại.

Angus hất tay Ôn Đình Sơn ra đang định đi chuẩn bị thì đột nhiên, anh nhìn thấy ngón tay Tư Viện giật giật.

Anh căng thẳng nói: “Có phải vừa rồi ngón tay cô ấy nhúc nhích không?”

Ôn Đình Sơn sửng sốt nhìn theo ánh mắt anh ta thế mà lại thấy mí mắt Tư Viện động đậy.

Ôn Đình Sơn vui mừng vội vàng áp sát lại gần thì thấy Tư Viện từ từ mở mắt ra. Cô nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mặt rồi lại xoay đầu nhìn Angus nói: “Ôn Đình Sơn đâu, anh ấy thế nào rồi?”

Quản gia nghe tin chạy tới đã thấy Ôn Đình Sơn ôm Tư Viện vẫn còn suy yếu lên lầu, ông vội vàng vác theo hòm thuốc lên trên kiểm tra cho cô.

Tư Viện vẫn không thể tin được và nhìn chằm chằm Ôn Đình Sơn, người đàn ông lôi thôi lếch thếch này lại là Ôn Đình Sơn.

Cô biết Ôn Đình Sơn rất chú trọng hình thức bên ngoài hơn nữa anh còn có gu thẩm mỹ rất tốt. Bất cứ thứ gì không đạt tiêu chuẩn thì gần như không thể xuất hiện trước mắt anh.

Ôn Đình Sơn cũng kịp phản ứng lại, anh không nói hai lời vội đi tắm rửa cạo râu.

Chờ đến khi anh vào phòng cô lần nữa, quản gia đã kiểm tra xong. Ôn Đình Sơn cũng đã khôi phục lại dáng vẻ đẹp trai như ban đầu.

“Tiên sinh, phu nhân đã bình phục hoàn toàn, không những thế, phu nhân còn….”

“Cô ấy bị làm sao?”

“Hình như phu nhân có thai.”

Tin này khiến Ôn Đình Sơn sững sờ ngay tại chỗ, Tư Viện cũng ngây ngốc xoa bụng. Cô hoàn toàn không biết mình mang thai từ khi nào.

Quản gia lại khẳng định: “Mặc dù tôi còn cần kiểm tra một số chỉ tiêu khác nhưng chắc chắn phu nhân đã mang thai.”

Ôn Đình Sơn lập tức yêu cầu ông ấy sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn diện, trong trang viên có hệ thống khám chữa bệnh đầy đủ, Tư Viện không cần phải đăng ký xếp hàng ở bệnh viện. Kết quả kiểm tra có ngay sau mười phút, sức khỏe của cô hoàn toàn bình thường, cái thai trong bụng cũng đã được khoảng hai tháng.

Nói cách khác, cô đã có thai khoảng một tháng trước khi xảy ra chuyện.

Dường như Angus nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta bảo quản gia lấy máu của Tư Viện để kiểm tra.

Tư Viện nhìn thấy máu tự nhiên lại cảm thấy đói khát một cách kỳ lạ. Cô cảm thấy đói và cô muốn uống.

Ôn Đình Sơn cảm nhận được ánh mắt thèm khát của cô, anh liếc nhìn Angus, trong lòng hai người đều có một sự phỏng đoán.

Sau khi quản gia rút máu cô đi kiểm tra, Ôn Đình Sơn cầm tới một ly chất lỏng màu đỏ đưa cho Tư Viện.

Tư Viện uống một hơi cạn sạch không chút do dự, uống xong cô còn hỏi Ôn Đình Sơn: “Còn nữa không anh?”

Ôn Đình Sơn khựng lại rồi sai người giúp việc đi lấy thêm.

Tư Viện uống liên tiếp mấy ly mới thỏa mãn, sau đó còn hỏi Ôn Đình Sơn: “Đây là nước gì vậy? Ngọt ngọt, dễ uống nhưng màu của nó giống máu quá.”

Nói xong câu đó, cô ngây người.

Tư Viện cũng nhận ra, “Em…. Có phải đã biến thành ma cà rồng rồi không?”

Cô đã biến thành quái vật như Mễ Lạc rồi sao?

Angus thấy thế vội nói: “Cô đừng tức giận, cô không biết một tháng qua Ôn Đình Sơn đã trải qua như thế nào đâu? Anh ấy tôn trọng nguyện vọng của cô nên đã không chuyển hóa cô thành ma cà rồng. Trong một tháng này anh ấy thà tìm mọi biện pháp để có thể chết cùng cô chứ nhất quyết không làm trái ý nguyện của cô.”

Tư Viện tin lời Angus nói.

Cô cảm thấy anh ta không cần phải giúp Ôn Đình Sơn lừa cô!

“Vậy vì sao tôi lại bị chuyển hóa?”

Chẳng mấy chốc, quản gia đã kiểm tra xong và quay lại.

Ông ấy mạnh dạn đưa ra một suy đoán: “Quả thật phu nhân đã trở thành ma cà rồng nhưng chuyện này có thể nói là có liên quan tới tiên sinh và cũng có thể nói là không liên quan tới tiên sinh.”

“Ông nói thế là sao?”

Quản gia lấy ảnh siêu âm 4D ra chỉ vào phôi thai nho nhỏ bên trong: “Có lẽ là do sức sống mãnh liệt của đứa bé đã chuyển hóa phu nhân.”

Tư Viện nghe xong cũng thấy mơ hồ, Angus lại nói: “Tôi hiểu rồi, lúc Tư Viện chết thì đứa bé trong bụng vẫn còn sống. Để được sống đứa bé đã sử dùng sức mạnh của mình để chữa trị cho cơ thể mẹ. Cho nên không thể tránh khỏi việc cô bị chuyển hóa thành ma cà rồng.”

“Vậy tại sao lại nói có liên quan tới Ôn Đình Sơn?” Tư Viện ngờ nghệch hỏi.

Angus ho khan một tiếng, nói: “Bởi vì anh ta làm cô mang thai.”

Tư Viện lập tức đỏ mặt, cô ý thức được mình đã hỏi một câu hỏi thật ngu ngốc.

Quản gia vui mừng khi Tư Viện sống lại, ông liếc nhìn Angus một cái rồi hai người lặng lẽ đi ra ngoài để lại không gian cho hai bọn họ.

Ôn Đình Sơn thấy hai cái bóng đèn ra ngoài thì liền ngồi ôm chầm lấy cô, ngửi mùi hương trên người cô, anh tỏ ra vô cùng bịn rịn.

“Viện Viện, xem ra trở thành mà cà rồng đã là vận mệnh của em rồi, cả đời này em sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi.”

Cảm xúc hiện giờ của Tư Viện rất phức tạp, cô xoa xoa bụng ngập ngừng nói: “Em sẽ biến thành quái vật đáng sợ giống như Mễ Lạc sao?”

Ôn Đình Sơn nghe cô nói thế lại cười, “Đương nhiên không phải, em và ả ta sẽ không giống nhau.”

“Không giống chỗ nào?”

“Mễ Lạc là bị sâu hút máu của Isabella chuyển hóa cho nên mới trở thành như vậy. Còn em là do con của chúng ta chuyển hóa nên cơ thể em sẽ có một loại dung môi của thuỷ tổ ma cà rồng. Loại dung môi này sẽ tự sản sinh trong cơ thể em cho nên em sẽ không bị biến đổi thành quái vật như Mễ Lạc. Ngoài việc em sẽ có những cơn khát máu ra thì em hoàn toàn bình thường.”

“Thế về sau em chỉ có thể uống máu người thôi sao?” Tư Viện vẫn lo sợ.

Ôn Đình Sơn như nhìn thấu lòng dạ cô, anh dịu dàng hôn trấn an cô: “Đừng sợ, phòng thí nghiệm của Angus có một loại máu nhân tạo cực tốt, còn thơm ngon hơn cả máu người, em có thể dùng nó mà không cần đi hút máu người.”

Tư Viện gật đầu, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút nhưng sau đó cô ấn tay Ôn Đình Sơn xuống: “Ban ngày ban mặt, anh làm gì vậy!”

Cô vừa mới tỉnh lại tay anh chàng đã chui vào trong quần áo cô lại còn cởi nội y của cô.

Ôn Đình Sơn thở dài nói: “Vợ à, tôi ăn chay hơn tháng nay thật sự là tôi không nhịn được nữa.”

“Em đang có thai đấy! Anh không suy xét đến đứa bé chút nào sao?”

Ôn Đình Sơn cười xấu xa: “Yên tâm đi! Con tôi rất mạnh mẽ.”

HOÀN CHÍNH VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK