Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Tư Viện không muốn đi làm cho nên cô đã xin nghỉ phép, cô ngủ một giấc dài đến tận trưa. Ôn Đình Sơn còn chu đáo cho người mang cơm tới cho cô, không ngờ cơm của Ôn Đình Sơn cũng khác với người thường.

Lúc cô mở cửa đã thấy quản gia và bốn năm người phục vụ đứng ngoài cửa, bọn họ đặt tất cả những món ăn đã làm sẵn lên bàn. Trừ kinh ngạc Tư Viện còn cảm thấy cảm thán không thôi.

Có tiền thật tốt, nào là trứng cá muối cao cấp, cua hoàng đế vận chuyển bằng máy bay, thịt bò Wagyu Nhật Bản, thậm chí còn có cả chai vang đắt đỏ.

Cô không khỏi tò mò hỏi quản gia: “Bữa cơm này của ngài tốn bao nhiêu tiền thế?”

Vẻ mặt quản gia vẫn như thường, hơi khom người nói: “Tư Viện tiểu thư không cần lo lắng, bữa cơm này rất rẻ chỉ tầm mấy vạn tệ thôi.”

“Mấy vạn tệ?”

Một bữa cơm tiêu hết mấy vạn tệ, cô không chịu nổi thế giới của những kẻ có tiền. Nhưng câu nói tiếp theo của quản gia lại càng khiến cô như nghẹn trong cổ họng.

“Đối với tiên sinh mấy vạn đôla cũng chẳng tính là gì. Tiên sinh thích tiểu thư, tất nhiên sẽ dành cho tiểu thư những điều tốt nhất.”

Nếu không phải Tư Viện đã gặp qua bộ mặt thật của Ôn Đình Sơn thì có lẽ cô đã tin những lời nói ma quỷ của ông ta.

Mấy người phục vụ kia rõ là muốn đợi cô ăn xong mới đi, nhìn quản gia đích thân rót rượu cho cô mà cô thấy rùng mình. Không phải cô không muốn hưởng thụ đồ ngon vật lạ nhưng mà cô cảm thấy trong mắt những người này cô mới là đồ ăn.

Vỗ béo cho tốt mới có thể dâng lên cho chủ nhân của họ.

Một bữa cơm đầy rối ren, vất vả lắm cô mới ăn xong. Quản gia gọi người đến thu dọn rồi nói với cô: “Buổi tối tôi sẽ bảo người mang cơm đến, Tư tiểu thư muốn ăn gì?”

Còn tới nữa sao?

Tư Viện hoảng sợ khước từ: “Không cần đâu, tôi tự mình nấu ăn là được rồi.”

Một lần cô còn miễn cưỡng vượt qua, lại thêm lần nữa cô thật sự không gánh nổi.

Dường như quản gia cũng không có ý định nghe ý kiến của cô: “Tiên sinh đã sắp xếp hết, Tư tiểu thư cứ yên tâm hưởng dụng.”

Ông ta không cho cô cơ hội phản bác đã dẫn theo nhân viên dọn dẹp xong liền rời đi.

Tư Viện tiễn bọn họ người đến cửa, thấy có người chuyển vào nhà đối diện cô cũng không để ý nhiều chỉ nhìn thoáng qua rồi quay vào nhà.

Tư Viện ngồi xuống sô pha, phía dưới sưng đỏ làm cô đau rát, cô vào phòng ngủ để bôi thuốc vừa bôi được một nửa thì chuông điện thoại vang lên.

Cô vừa nhìn dãy số trên màn hình thì ngạc nhiên, cô tâm không cam tình không nguyện bắt máy.

“Bữa trưa nay, em có vừa ý không?”

Trừ những lúc làm tình, giọng nói của Ôn Đình Sơn vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng. Tư Viện không biết có phải ảo giác của cô hay không? Cô cảm thấy giọng nói của anh hôm nay có vài phần ôn nhu.

Cô rùng mình một cái, nước mắt cá sấu, cô không nên miên man suy nghĩ. “Ừ, rất ngon.”

“Em thích thì tối nay tôi lại bảo người mang tới.”

Tư Viện vội vàng từ chối: “Không cần đâu, một mình em không ăn hết nhiều như vậy. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Tư Viện suy nghĩ một chút, không phải cô muốn tiết kiệm cho Ôn Đình Sơn mà là cô thật sự không quen phong cách xa hoa như thế. “Em giảm cân, buổi tối không muốn ăn cơm.”

“Giảm cân?” Khẩu súng trong tay Ôn Đình Sơn khựng lại, ngón tay còn vuốt ve hai cái, cười nói: “Cơ thể em do tôi làm chủ, tôi không cho phép em giảm cân.”

Tư Viện nhếch miệng cười mỉa mai, ha ha, quả nhiên tất cả ôn nhu chỉ là giả dối anh vẫn coi cô như thức ăn.

“Tóm lại em không đói, coi như em cầu xin anh đừng bảo người tới nữa. Chẳng may bị người khác nhìn thấy còn không biết họ sẽ đồn thổi gì đâu?” Tư Viện nói hoàn toàn là sự thật. Cô là phụ nữ độc thân lại ở một mình sợ nhất chính là lời đồn đại vớ vẩn.

Quan hệ của cô với Ôn Đình Sơn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, người khác sẽ chẳng tin cô chỉ là thức ăn do anh nuôi dưỡng. Bọn họ chỉ biết cô là kẻ đê tiện dụ dỗ người yêu của bạn.

Ôn Đình Sơn nghe thế thì hiểu ý cô, cười lạnh một tiếng, “Tùy em.”

Tư Viện thấy anh cúp máy thì thở dài nhẹ nhõm.

Ôn Đình Sơn ném điện thoại cho thuộc hạ rồi bắn hai nhát vào người đàn ông đang bị trói trên ghế trước mặt anh.

Viên đạn găm vào đùi người đàn ông kia, anh ta ngẩng đầu hét lên thảm thiết, lộ ra khuôn mặt xanh xao và hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

“Xem ra mấy năm nay Angus vẫn không tiến bộ bao nhiêu. Lăn lộn rõ lâu cũng không thể tạo ra ma cà rồng không sợ đạn bạc.”

Người đàn ông kia trừng mắt hung ác nhìn Ôn Đình Sơn, gào lên với anh: “Họ Ôn kia, mày có gan thì giết tao đi, Angus sẽ không bỏ qua cho mày.”

Ôn Đình Sơn cười lạnh, anh lại bắn thêm vài phát lên người anh ta nhưng lại không giết anh ta. Giống như anh đang chơi một trò chơi, anh quan sát phản ứng của anh ta khi viên đạn xuyên thủng tay chân anh ta.

Thuộc hạ thấy anh dùng hết đạn lại chủ động đưa lên băng đạn mới.

Ôn Đình Sơn chậm rãi lên đạn, đối phương thấy thế lại gầm lên: “Mày có gan thì thả tao ra, tao với mày quyết đấu.”

Ôn Đình Sơn nghe vậy thì cười khinh miệt, vốn không định để ý tới anh ta nhưng anh lại thay đổi ý định. Anh đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ, thuộc hạ lo lắng nói: “Ôn tiên sinh, như vậy không tốt cho lắm?”

Ôn Đình Sơn liếc anh ta một cái: “Cậu đang dạy tôi phải làm sao à?”

Anh ta rùng mình nhanh chóng cởi trói cho người ngồi trên ghế.

Tên ma cà rồng kia được thả ra nhưng không đứng lên ngay lập tức mà lại xoay khớp cổ. Thuộc hạ đứng một bên căng thẳng nhìn cảnh này. Người nọ thong thả đứng dậy, các khớp xương kêu lên răng rắc, giống như chỉ cần anh ta di chuyển thôi sẽ lập tức tan thành từng mảnh.

Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm anh ta, chậm rãi đợi anh ta hành động.

Dường như anh ta đang lầm bầm nói gì đó, mấy người thuộc hạ nghe không rõ, tò mò dựng thẳng lỗ tai lên.

Ôn Đình Sơn bước lên trước hai bước chất vấn: “Tay ngươi cái gì?”

Người nọ từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi màu đỏ dữ tợn quỷ dị: “Tao nói, mày đi chết đi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên anh ta há to miệng vươn ra một cái lưỡi dài, trên lưỡi lại mọc ra một cái miệng rộng đầy răng nhọn định nuốt chửng Ôn Đình Sơn.

Ôn Đình Sơn nhẹ nhàng né tránh, một thuộc hạ của anh không kịp tránh đã bị cắn đứt đầu máu phun ra như suối. Máu tươi bắn tung toé lên tường, lưu lại một dấu vết kinh dị.

Người đàn ông kia thấy chưa giết được Ôn Đình Sơn, anh ta lại lao vào Ôn Đình Sơn. Anh ta không ngờ Ôn Đình Sơn chỉ đứng yên tại chỗ, mắt cũng không thèm chớp thế mà có thể chặn đứng xúc tua của anh ta. Cái lưỡi của anh ta chỉ cách gương mặt Ôn Đình Sơn tầm vài centimet nhưng lại không thể động dậy.

Ôn Đình Sơn cảm thấy kinh tởm lùi lại sau vài bước sau đó nở nụ cười lạnh lùng. “Bùm” một tiếng, cơ thể tên kia đã tự nổ tung, máu thịt rơi đầy đất, từng khối thịt nát rơi rụng trên mặt đất trong nhà kho dơ bẩn.

Lúc quản gia tới nơi đã thấy Ôn Đình Sơn đặt khẩu súng lên đĩa, ung dung lau tay.

Thấy ông tới, anh liền hỏi: “Cô bé của tôi ăn ngon chứ?”

Quản gia gật đầu, thấy phía sau anh là một vũng máu thịt lẫn lộn còn có một thi thể mất đầu nằm trên mặt đất, thậm chí còn có cả một bãi nôn. “Tư tiểu thư ăn khá ngon nhưng hình như cô ấy không muốn tôi tới đó nữa.”

Ôn Đình Sơn cười khẽ: “Thật sự là vật nhỏ bướng bỉnh, vẫn chưa chịu hết hy vọng.”

Quản gia đi theo anh ra khỏi nhà kho, ông ta còn dặn thuộc hạ nhanh chóng xử lý hiện trường. Tuy Ôn Đình Sơn là ma cà rồng nhưng anh lại có dòng dõi quý tộc, anh không thích nhìn thấy những thứ dơ bẩn, đặc biệt là nơi tràn ngập máu tươi như này.

Ôn Đình Sơn ra khỏi kho hàng nhìn những con ngựa đang chạy trên đường đua, cười nói: “Mấy năm nay Angus cũng coi như không uổng công, tốt xấu gì cũng khiến tôi ngạc nhiên khi hắn ta tạo ra được một món đồ chơi như vậy.”

Quản gia nghĩ rồi nói: “Theo tin tức lần trước, hình như hắn ta đã từng tiếp xúc với Tư Viện tiểu thư. Tiên sinh, ngài nên cẩn thận vẫn hơn.”

“Cẩn thận cái gì? Cẩn thận cô bé của tôi là do hắn ta sắp xếp sao?” Ôn Đình Sơn nhếch mép cười một tiếng: “Nếu hắn ta thật sự làm được như thế thì tôi còn xem trọng hắn ta vài phần. Cuối cùng thì cũng biết cách dùng mưu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK