Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Angus cười như làn gió xuân phất phới: “Sao lại giống? Tôi chính là hoàng tử đấy.”

Tư Viện ngạc nhiên: “Thật sao? Anh là hoàng tử nước nào?”

Angus nói: “Tôi bí mật nói với cô, cô không được nói cho ai khác nhé.”

Tư Viện gật gật đầu, Angus áp lại gần cô thì thầm nói: “Tôi bỏ tiền ra mua, bỏ ra mấy vạn tệ là có thể mua được một danh hiệu rồi.”

“Thật hay giả vậy? Anh đang đùa tôi đấy à.” Tư Viện bật cười, cảm thấy anh ta là một người hài hước dí dỏm.

Angus nhún vai, hai tay giơ sang ngang: “Là cô nói đùa trước.”

Tư Viện hỏi phục vụ lấy thêm một cái cốc, rót cho anh ta một cốc bia. “Được thôi, tôi xin nhận lỗi. Anh đại nhân đại lượng tha thứ cho kẻ tiểu nhân này đi.”

Angus lắc đầu: “Vậy cô phải mời tôi ăn khuya.”

Tư Viện nhìn anh: “Đã có ai nói anh được nước lấn tới chưa?”

Angus cầm một xiên thịt bò Tư Viện đã nướng sẵn lên ngửi ngửi: “Người từng nói đều bị tôi làm cho tức chết rồi.”

Tư Viện không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười không hề nổi bật giữa khu chợ đêm náo nhiệt. Ở đây rất huyên náo, mọi người đều đến đây ăn uống với bạn bè, người thân và gia đình, thoải mái uống rượu, thoải mái ăn uống, tất cả đều là mỹ cảnh nhân gian.

Chờ cô ngừng cười, Angus mới nói: “Cuối cùng cô cũng cười, tôi thấy cô ngồi đây khá lâu, tâm trạng lại không tốt. Tôi còn tưởng rằng cô lại bị bạn trai cũ quấy rầy đấy.”

Tư Viện cười khổ, “Còn tệ hơn cả bạn trai cũ.”

“Sao vậy?”

Tư Viện nhìn đôi mắt xanh lam trong suốt của anh ta tự nhiên lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nói: “Tôi bị cấp trên quấy rối tình dục.”

Nói xong cô lại thấy chưa chính xác lắm lại nói tiếp: “Cũng không thể gọi là quấy rối tình dục được,…. Có lẽ nên nói là tôi tự gây rắc rối cho mình, bây giờ tôi bị rắc rối làm phiền cũng không biết phải làm sao để thoát khỏi đống rắc rối đó.”

“Cô thích người đàn ông đó?” Angus nói.

Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn làm Tư Viện lập tức phản bác: “Sao có thể, tôi hoàn toàn không thích anh ta.”

“Thế vì sao cô không báo cảnh sát? Hay là trong tay anh ta có thứ gì đó uy hiếp cô?”

Tư Viện cảm thấy bất lực: “Cũng coi như là có đi. Tóm lại, tôi cảm thấy chuyện này hơi phức tạp. Tôi không muốn lún sâu vào vũng bùn đó chỉ muốn nhanh chóng thoát ra. Hơn nữa, tôi cũng gặp phải một chuyện phiền phức khác, chuyện này còn tồi tệ hơn.”

Angus càng tò mò: “Còn có chuyện tệ hơn nữa sao? Là chuyện gì thế?”

Tư Viện suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh biết không, tôi gặp phải quỷ?”

Angus im lặng đặt que xiên xuống bàn. “Quỷ hút máu?”

Tư Viện nhìn gương mặt tái nhợt của anh ta, đột nhiên cô cảm thấy quỷ dị. Bỗng nhiên Tư Viện nhìn thấy mặt dây chuyển trên cổ anh ta, hoa văn trên đó chính là gia huy của tộc ma cà rồng mà cô đã từng nhìn thấy trong quyển sách ở chỗ giáo sư Hồ.

Cô lùi về sau một chút, cười sợ hãi, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Angus chú ý tới ánh mắt của cô, anh ta thoải mái gỡ chiếc vòng cổ xuống lắc lư trước mắt cô. “Cô đã từng thấy họa tiết này rồi?”

Tư Viện không nói gì, nếu không phải chính mắt cô đã từng nhìn thấy yêu thú, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới chiều hướng xấu như thế.

Angus cười cười đưa chiếc vòng cổ cho cô: “Đây đúng là gia huy của tộc ma cà rồng, là một gia tộc cổ xưa nhất có nguồn gốc từ Châu Âu nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi. Ít nhất là tôi chưa từng gặp ma cà rồng thật sự bao giờ.”

Tư Viện cầm lấy chiếc vòng cổ, sau khi xem xét kỹ hóa ra chiếc vòng cổ làm bằng bạc hình như còn pha thêm một số tạp chất khác làm chiếc vòng cổ cứng hơn chất liệu bạc nguyên chất.

“Sao anh lại đeo nó?”

Angus trả lời: “Thế tại sao tôi không thể đeo nó? Cô không thấy họa tiết đó khá xinh đẹp sao?”

Cô thấy cũng đúng, họa tiết này rất đặc biệt. Những nhà thiết kế theo đuổi phong cách thời trang cá tính cũng rất hay tìm kiếm linh cảm từ những hoa văn cổ xưa.

“Anh có biết về yêu thú không?” Tư Viện đột nhiên hỏi anh.

Angus lắc đầu, “Là giống loài thần bí chỉ có ở phương đông sao?”

Tư Viện: “Tôi cũng không biết, chỉ là… chỉ là… gần đây tôi gặp phải một số chuyện ly kỳ. Tôi kể ra, anh có thể không tin nhưng nhất định không được nói tôi là kẻ điên.”

Angus đồng ý, anh kiên nhẫn nghe Tư Viện kể chuyện, hơn nữa còn tò mò hỏi thêm một số vấn đề kỳ lạ khác.

Khi kể xong, Tư Viện nhận ra bàn bên cạnh cũng đang lắng nghe rất thích thú, thậm chí còn thúc giục cô kể nhanh lên. Tư Viện dở khóc dở cười không kể nữa.

Angus uống một ngụm bia, mới nói: “Từ những gì cô trải qua, xem ra bọn họ nhằm vào công dụng của dược tang nên mới tìm tới cô.”

“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng bên phía giáo sư Hồ lại không có tiến triển gì, tôi cũng không biết lúc nào tôi mới biết được trong máu tôi có gì nữa.” Tư Viện cũng biết dù cô có lấy máu cho giáo sư Hồ thì cũng không thể có kết quả ngay được.

Yêu thú và Ôn Đình Sơn chính là hai đỉnh núi lớn đè trên đầu cô lúc này, cô còn thảm hơn cả Tôn Ngộ Không. Cô không có 72 phép thần thông biến hóa giống Tôn Ngộ Không nên cũng không biết phải làm sao để thoát khỏi tình trạng này.

Tôn Ngộ Không còn có Đường Tam Tạng cứu giúp!

Angus nói: “Thật ra tôi cảm thấy cô có thể nhờ tên thụ yêu kia giúp đỡ.”

Tư Viện khó hiểu hỏi lại anh ta: “Là sao?”

“Dựa trên phản ứng của anh ta có thể xác nhận rằng máu của cô không có tác dụng giống như trong truyền thuyết. Nhưng cô lại không thể đi giải thích với từng người một được, chuyện này rất phiền phức. Tôi nghĩ rằng nếu cô không ngại cô có thể bảo anh ta tìm thêm một số yêu thú khác tới thử xem rốt cuộc máu của cô có tác dụng hay không?”

Tư Viện hoảng sợ: “Cách của anh không phải là ném Đường Tăng vào động yêu quái sao?”

Thế khác nào tử tự!

“Không phải, ý tôi là cô lấy chút máu đưa cho tên thụ yêu kia nhờ anh ta đưa cho các yêu thú khác thử xem.” Angus cười nói: “Yêu quái đều nói rằng ăn thịt Đường Tăng có thể thành tiên nhưng có con yêu quái nào thực sự ăn được thịt Đường Tăng không?”

Tư Viện lắc đầu.

“Cô thấy không, vì chưa có ai ăn được thịt Đường Tăng mà ai cũng truyền tai nhau về câu chuyện thịt Đường Tăng. Tại sao yêu quái lại không chịu nỗ lực tu luyện mà lại liều mạng muốn ăn thịt Đường Tăng?”

Tư Viện nói: “Chẳng lẽ không phải cấp trên lệnh xuống ép yêu quái phải làm NPC tạo chướng ngại vật trên đường đi của Đường Tam Tạng sao?”

Angus bật cười lớn: “Cũng có lý, cô cũng có thể hiểu theo cách đó. Tôi cho rằng nguyên nhân cơ bản nhất chính là đám yêu quái đó chưa có ai chứng thực được thịt Đường Tam Tạng có thể thật sự biến họ thành tiên. Nhưng ham muốn thành tiên đã thúc đẩy bọn họ truy giết Đường Tam Tạng hơn nữa việc này chưa có ai thành công cho nên lại có càng nhiều người muốn thử. Một khi có người chứng minh được đó chỉ là tin đồn giả, như vậy tin đồn sẽ xuất hiện lỗ hổng và các yêu quái muốn ăn thịt Đường Tam Tạng cũng sẽ giảm bớt.”

Tư Viện suy nghĩ rồi nói “Nhưng ngược lại nếu chứng minh tin đồn là sự thật thì sao?”

“Vậy thì cô nên tìm cách chạy thoát thân thôi.”

Tại sao Tư Viện lại cảm thấy khó chịu với cách này nhỉ?

Cô không muốn thử, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Angus ăn xong cái cánh gà cuối cùng mới nói: “Dù cô có định thử hay không thì đám yêu thú đó cũng vẫn sẽ tìm tới cô. Còn không bằng cô chủ động đi xác minh tin đồn, biết đâu lại có thể nắm được quyền chủ động.”

Anh ta cười: “Còn nếu máu cô thực sự có tác dụng như thế thì đây chính là cơ hội để cô đầu cơ kiếm lời. Nếu tin đồn là thật thì máu cô chính là thuốc tiên trị giá ngàn vàng đối với bọn họ. So với việc chém giết lẫn nhau để ăn thịt cô thì việc bỏ tiền ra mua máu của cô chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Nghe anh ta nói Tư Viện lại cảm thấy anh ta nói cũng có phần đúng, cô trầm tư suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này.

Chờ đến khi cô định thần lại, Angus đã biến mất chỉ chừa lại cho cô một bàn toàn xiên thịt và vài chai bia rỗng.

Cho nên, trai đẹp toàn là kẻ bủn xỉn chuyên đi lừa ăn lừa uống sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK