Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tư Viện thay quần áo xuống lầu, Ôn Đình Sơn đã đi ra ngoài.

Cô nhìn đám vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm đứng ngoài cửa liền biết cô không thể dễ dàng rời khỏi đây.

Quản gia bưng một miếng bò bít tết vừa mới chiên xong đặt xuống trước mặt Tư Viện.

Tư Viện nhìn người quản gia còn nguyên vẹn không khỏi cảm thán nói: “Chú Lâm, chú không có việc gì thật tốt.”

Mặc dù thời gian Tư Viện ở cùng ông ấy không lâu nhưng cô phải thừa nhận rằng mình đã được ông ấy chăm sóc rất tốt trong khoảng thời gian đó.

Không cần biết tại sao ông ấy lại chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ như thế nhưng vì cô muốn thoát khỏi Ôn Đình Sơn mà lại liên luỵ tới ông ấy, chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng Tư Viện.

Bây giờ thấy ông ấy không sao đứng trước mắt mình, trong lòng Tư Viện cũng thấy vui vẻ.

Sắc mặt chú Lâm hơi biến đổi nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường nói: “Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, tôi rất tốt.”

Một lúc sau ông lại nói tiếp: “Tuy mấy năm nay tiên sinh chịu khổ đôi chút nhưng ngài ấy chưa từng oán trách cô. Tiểu thư Tư Viện, ngài ấy thật lòng thích cô.”

Tư Viện nhìn đĩa bò bít tết trên bàn, cười tự giễu: “Chú Lâm, chú thấy tôi và Mễ Lạc như thế nào?”

Dưới cái nhìn của Tư Viện, ngoại trừ tính cách của Mễ Lạc hơi xấu ra thì cô ấy là người phụ nữ đáng mơ ước của tất cả đàn ông.

Bản tính con người vốn háo sắc, ngàn năm nay vẫn thế, có thể nói, có nhan sắc cũng khiến người ta có thể chiếm được nhiều lợi ích hơn.

Quả thật là người đẹp cũng được người khác yêu thích hơn.

Trong mắt Tư Viện, Ôn Đình Sơn đã sống hơn một nghìn năm chắc hẳn đã từng gặp vô số phụ nữ trong đó nhất định có không ít người đẹp.

Phụ nữ vừa đẹp vừa thiện lương lại vừa ưu tú nhất định là đếm không hết.

Hiện nay chỉ có một Mễ Lạc mà cô cũng không thể sánh được thì dựa vào đâu cô có thể tin Ôn Đình Sơn sẽ coi trọng một người phụ nữ bình thường không hơn không kém như cô.

Quản gia nhìn nét suy tư Tư Viện, ông không cần phải suy nghĩ mà nói luôn: “Cô tốt hơn cô ấy gấp ngàn lần.”

Tư Viện ngẩng đầu, nét mặt không thể tin được nhìn quản gia.

Ai ngờ ông ấy lại nói: “Dù là ngoại hình hay tính cách, cô đều tốt hơn cô ấy rất nhiều. Tuy tôi không biết vì sao cô lại luôn tự ti không tin vào bản thân đến vậy nhưng tôi tin cách nhìn của Ôn tiên sinh. Một nghìn năm qua, tôi chưa từng thấy ngài ấy quan tâm đến một người phụ nữ nào ngoại trừ cô.”

Tư Viện vẫn không đủ tự tin: “Chú Lâm nói đùa rồi, tôi sao có thể so được với Mễ Lạc.”

Dù sao cô cũng không có tự tin với ngoại hình của mình, từ nhỏ đến lớn chưa có ai khen cô xinh đẹp cả.

Cô luôn cúi đầu tự ti, quần áo cũng rất đơn giản, kiểu tóc cũng rất bình thường, cô chỉ biết cắm đầu vào học tập.

Quản gia nói: “Thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, tiểu thư Mễ Lạc hơi thở phong trần quá nặng thích hợp làm đồ chơi của đàn ông hơn. Người có thể thích cô ấy không phải đầu óc có bệnh thì là mắt có tật. Tiểu thư thật sự không cần phải để trong lòng. Còn tiểu thư thích hợp trở thành phu nhân của tiên sinh hơn.”

Đây cũng là lý do quản gia vẫn luôn chăm sóc tử tế cho Tư Viện, so với Mễ Lạc luôn coi ông như người hầu để sai bảo thì cô gái trước mặt ông này lại hoàn toàn khác.

Từ khi vào cửa, cô chưa bao giờ vượt qua Lôi Trì một bước cũng không ỷ vào việc cô là bạn của Mễ Lạc mà khoa tay múa chân với những người khác.

Cô luôn có chừng mực, cô biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì.

Cô không hề tham lam cướp đoạt đồ của người khác, dù tiên sinh vừa đe dọa vừa dụ dỗ nhưng cô vẫn không đánh mất bản ngã của mình.

Quản gia đã đi theo Ôn Đình Sơn rất nhiều năm và cũng gặp qua vô số người, có thể nói, Tư Viện là người ông ít gặp nhất. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cô vẫn bảo vệ bản ngã của mình, không biến thành bộ dạng đánh khinh như bao người khác.

Mễ Lạc thì khác, lúc mới vào trang viên, cô ta cẩn thận lấy lòng người khác, che giấu dã tâm của mình.

Nhưng dần dần theo sự ủy thác ngày càng lớn của Ôn Đình Sơn, cô ta đã quên đi thân phận của mình, tự cho mình là nữ chủ nhân của trang viên, khinh thường tất cả mọi người.

Cô ta tham lam ích kỷ lại ngu xuẩn, khăng khăng cho rằng Ôn Đình Sơn không thể rời bỏ cô ta.

Loại người như vậy quản gia đã gặp rất nhiều, sớm đã nhìn quen rồi.

Cho nên ông hiểu rõ, Ôn tiên sinh sẽ không bao giờ phát sinh tình cảm với người như Mễ Lạc.

Nói cho cùng thì kết quả của Mễ Lạc đã là kết quả tốt nhất rồi, tiên sinh đã đưa cho cô ta một số tiền lớn, xóa bỏ ký ức của cô ta và không cho cô ta quay lại trang viên.

Quản gia nói xong liền đi ra ngoài, Tư Viện ngồi trước bàn ăn mãi lâu mới hồi phục tinh thần, có phải ông ấy đang khen cô không?

Đột nhiên cô cảm thấy, chú quản gia thật là đẹp trai.

Một bóng người chạy hối hả trong màn đêm, anh ta chạy qua đường cái chui vào con hẻm nhỏ giống như đang trốn thứ gì đó.

Anh ta càng chạy càng xa, người trên con ngõ nhỏ càng ngày càng ít, địa hình của con ngõ cũng càng ngày càng phức tạp, ánh đèn trong ngõ lờ mờ không sáng như ngoài đường cái.

Nhưng anh ta không thể ngờ tới, người anh ta vất vả khổ cực tránh né lại đứng ở trước mặt anh ta khinh thường nhìn anh ta.

Anh ta hoảng hốt chỉ vào người trước mắt mắng to: “Đây là Tống Thành, đám ma cà rồng các người tùy ý săn lùng chúng tôi là muốn phá huỷ hiệp định trăm năm trước của hai bên sao?”

Con ma cà rồng cao lớn trước mắt căn bản không hề sợ anh ta, hắn ta lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, cười khểnh nói: “Hiệp định chó má gì chứ, lúc đó ông đây còn chưa sinh ra sao phải chịu những quy tắc cổ hủ đó trói buộc. Ông đây chỉ biết, uống máu chúng mày sẽ có thể mạnh lên.”

Hắn ta nói xong liền lao vào người đàn ông kia, người nọ dùng tất cả sức lực chống cự nhưng vẫn bị hắn ta quật ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu. Mùi máu khiến con ma cà rồng trở nên hưng phấn, hắn ta định muốn lao tới hút cho thoải mái, ai ngờ đột nhiên hắn ta bị đạp một cước.

Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai thì đã bị bắn một nhát vỡ đầu.

Đầu con ma cà rồng kia bị nổ tung, máu bắn đầy đất.

Con ma cà rồng bị mất nửa cái đầu cơ thể hắn ta đổ uỳnh xuống đất, tròng mắt lăn xuống đất nhìn trừng trừng vào đối phương. Hắn ta làm sao có thể nghĩ tới bản thân sẽ chết theo cách này.

Người bị truy sát tìm được đường sống trong chỗ chết, không dám tin nhìn người cứu anh ta.

Mật Điềm cất khẩu súng giảm thanh bước đến trước thi thể, cô ấy rút ra một con dao rạch một đường lên ngực con ma cà rồng kia. Một lát sau có một con sâu chui ra từ miệng vết thương, cô nhanh chóng bắt nó bỏ vào trong cái chai nhỏ.

Làm xong tất cả, Mật Điềm mới hỏi người đàn ông kia: “Anh còn có thể đi được không?”

Người nọ gật đầu.

“Có thể thì dọn dẹp hiện trường rồi đi theo tôi.”

Người nọ không dám lề mề lập tức làm theo lời Mật Điềm, rửa sạch vết máu ở hiện trường còn biến ra dây mây quấn chặt lấy cái xác vác lên lưng đi theo Mật Điềm ra khỏi con ngõ nhỏ.

Mật Điềm tắm rửa sạch sẽ mới đến quán lẩu, Bách Linh vừa thấy cô lập tức chào đón và đưa cô vào văn phòng phía sau. Bách Linh vừa đóng cửa lại đã vội vã hỏi cô: “Chị có tin tức gì của chị Tư Viện không?”

Mật Điềm thở dài: “Bây giờ chị chưa thể xác định được người bắt cô ấy đi là ai, nhưng chị cảm thấy chuyện lần này chắc chắc có liên quan tới đám ma cà rồng.”

Nói xong cô móc cái bình thủy tinh trong suốt từ trong túi ra, trong cái chai có một con sâu đang quắn quéo thân mình. Bách Linh nhìn thấy vô cùng ghê tởm, “Con gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK