Simon mỉm cười: “Vừa đúng lại vừa không đúng, chủ yếu là anh muốn gặp em.”
Ánh mắt của Tư Viện trở nên vi diệu, “Gặp tôi? Anh có việc gì sao?”
Simon lấy điện thoại ra: “Anh đã gửi lời mời kết bạn với em mấy lần nhưng hình như em toàn bỏ qua nên hôm nay anh đành phải đích thân tới cửa.”
Tuy rằng gương mặt anh ta đang cười nhưng ý cười còn không chạm nổi tới ánh mắt. Trong mắt anh ta chỉ có sự ngạo mạn tự cho mình là đúng, có lẽ anh ta cảm thấy anh ta hạ mình tới gặp cô đó chính là niềm vinh hạnh của cô.
Nếu như là lúc trước, Tư Viện sẽ không nghĩ xấu về anh ta, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện anh ta có tâm tư xấu xa gì khác, cùng lắm cô chỉ nghĩ có lẽ anh ta có chuyện gì đó quan trọng cần tìm cô.
Nhưng sau khi bị tên biến thái Ôn Đình Sơn này giày vò, dường như Tư Viện đã có thể nhìn thấu tâm tư của đàn ông.
Vốn dĩ cô định từ chối nhưng nghĩ lại cô lấy điện thoại ra thêm bạn bè với anh ta. Cô rất muốn xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì. Dù không được việc gì nhưng cô có thể lợi dụng anh ta làm Ôn Đình Sơn ghét bỏ cô cũng tốt.
Simon vẫn cười nhưng ánh mắt của anh ta lại quá dễ đoán. Bộ dạng của anh ta giống như đã đoán trước được kết quả này, anh ta thật sự tự tin một cách thái quá.
Ha ha, đúng là đàn ông.
Ôn Đình Sơn ung dung đến muộn, trước mặt người khác anh luôn giữ khuôn mặt Poker, ít khi nói cười. Lúc nhìn thấy Simon, anh hơi nhíu mày lại.
Quả nhiên, anh không muốn gặp tên này.
Ôn Đình Sơn được bồi dưỡng tác phong quý tộc từ nhỏ đến lớn, sẽ không làm khó người khác ngay tại chỗ. Anh mời người vào trong văn phòng, đồng thời bảo Tư Viện đi pha cà phê.
Tư Viện bưng cà phê tiến vào, cúi người xuống đặt cà phê lên bàn.
Lúc cô đặt cốc cà phê xuống trước mặt Ôn Đình Sơn, cô khựng lại rồi vội vàng tránh đi.
Tên biến thái, dám trộm sờ mông cô trước mặt người khác.
Nói đến độ mặt dày quả nhiên cô không thể sánh được với anh.
Sau khi phòng thư ký biết chuyện của cô và Ôn Đình Sơn, thư ký Trương thì không nói nhưng Aria luôn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Ngay cả công việc giao cho cô cũng chỉ là những công việc vụn vặt.
Tư Viện cũng không buồn phiền, làm mấy công việc vụn vặt như này mà vẫn có thể nhận được lương cao đến mấy vạn tệ thì cô cũng không thua thiệt gì.
Lúc nghỉ trưa, Aria đưa cho cô một danh sách: “Buổi chiều cô ra ngoài mua đồ theo danh sách này cho Ôn tiên sinh, đừng chậm trễ.”
Tư Viện nhìn thoáng qua tất cả đều là các nhãn hiệu cô không thể nhớ nổi tên. Nghĩ đến tính tình của Ôn Đình Sơn, anh tuyệt đối sẽ không xài hàng rẻ tiền. Những thứ cần mua bao gồm nhưng không giới hạn ở vật dụng hàng ngày, quần áo, giày dép và một số đồ khác….
Cô nhíu mày: “Tại sao không gọi cho bên cửa hàng để họ giao hàng tới đây?”
Ít nhất cô đã từng chứng kiến Mễ Lạc làm như thế.
Bữa tiệc sinh nhật lần trước, cô ấy chỉ cần một cuộc điện thoại, vài nhân viên cửa hàng cao cấp đã đích thân mang quần áo đưa tận cửa cho cô ấy chọn lựa. Ngay cả khi Mễ Lạc không chọn trúng cái nào, bọn họ vẫn cảm ơn Mễ Lạc vì đã để mắt tới sản phẩm của bọn họ.
Đặc quyền của những nhà hào môn quyền quý thật khiến người ta mơ ước, chẳng trách Mễ Lạc lại đắm chìm trong đó.
Aria nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Sao? Chút chuyện này cũng không thể sai nổi cô à?”
Tư Viện không hiểu vì sao cô ấy lại có địch ý lớn với cô như vậy, chẳng lẽ cô ấy cũng thích Ôn Đình Sơn? Nhưng tấm ảnh trên bàn cô ấy lại khiến cho cô phủ nhận ý tưởng này.
Thư ký Trương đã từng nói, Aria đã có chồng hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng rất tốt. Chỉ là cô không biết chồng cô ấy có phải ma cà rồng hay không?
Tư Viện ra khỏi tòa nhà văn phòng bước đến trạm xe buýt ven đường gần đó, cô định tới từng cửa hàng để mua.
Giờ này rất khó để bắt được taxi, cô cảm thấy sụp đổ hoàn toàn.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley sang trọng dừng trước mặt cô, cửa kính chậm rãi hạ xuống, Simon ló đầu ra nói: “Viện Viện, em làm gì ở đây?”
Tư Viện cảm thấy chán ghét nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự: “Simon tiên sinh, ngài còn chưa đi sao?”
“Anh vừa ăn cơm với Ôn tiên sinh xong, đang định quay về. Em đi đâu thế, tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu, cũng không tiện đường.” Trong mắt Simon, Tư Viện chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi.
Anh ta mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Thật sự là kiêu căng, cùng đức hạnh với Ôn Đình Sơn.
Tư Viện chán ghét cúi đầu, lúc ngước mắt lên đã ý cười đầy mặt: “Vậy làm phiền anh rồi, em muốn tới phố Di An.”
Gần như tất cả những cửa hàng xa xỉ đắt tiền đều tập trung ở con phố đó, không phải người có tiền thì ngàn vạn lần không nên đến đó, nếu không nhân viên cửa hàng sẽ dành cho bạn một ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Simon dặn tài xế lái xe đến đó, ánh mắt nhìn cô cũng vi diệu hơn. “Giờ này em đến đó làm gì?”
Tư Viện nói không chút do dự: “Đương nhiên là Boss sai em đi mua sắm rồi. Nếu không sao em có thể mua nổi thứ gì ở nơi đắt đỏ như thế.”
Trong giọng nói của cô có chút tiếc nuối và buồn bã, Simon chế giễu cô trong lòng và càng thêm chắc chắn rằng cô là một kẻ hám tiền.
Một khi đã vậy thì chỉ cần tiêu tiền là có thể có được những gì mình muốn.
Simon nghĩ vậy và đặt tay lên đùi cô vuốt ve vài cái. “Vừa hay tôi đi cùng em, em thích gì tôi sẽ mua cho em?”
Nếu là trước kia, Tư Viện nhất định sẽ tát cho anh ta nổ đom đóm mắt.
Nhưng lúc này Tư Viện lại giả vờ mừng rỡ rồi nhấc tay anh ta lên không dấu vết: “Thật chứ! Anh sẽ mua cho em sao?”
Trong lòng Simon ghét bỏ nhưng ngoài miệng lại nói: “Viện Viện muốn gì cũng được.”
Tôi muốn cái mạng chó của anh!
Tới phố Di An, Tư Viện đưa danh sách đồ cần mua cho tài xế của Simon nhờ anh ta giúp đỡ mua hộ. Còn cô thì lôi kéo Simon bắt đầu cuộc mua bán lớn.
Tư Viện vừa bước vào cửa tiệm Cartier đã lớn tiếng sai bảo nhân viên cửa hàng.
“Lấy chiếc vòng cổ đá quý lớn nhất của tiệm các cô ra đây.”
Simon choáng váng không ngờ công phu sư tử ngoạm của cô lại lớn như vậy.
Nhân viên cửa hàng nhận ra Simon thì liếc nhìn anh ta, thấy anh ta gật đầu mới xoay người vào trong mang ra một bộ vòng cổ ngọc bích.
Tư Viện lộ ra nụ cười tham lam: “Wow, đẹp quá, cái này bao nhiêu tiền?”
Nhân viên cửa hàng cười nói: “Đây là kiểu dáng mới của cửa hàng chúng tôi, nó được làm bằng…”
“Báo giá.” Tư Viện cắt ngang lời cô ta. Cô không muốn nghe những lời quảng cáo vô tri cô chỉ muốn biết nó đáng giá bao nhiêu tiền.
“250 vạn.” (rơi vào khoảng 8-9 tỷ VND)
Tư Viện nhìn Simon: “Em thích nó.”
250 (kẻ ngu ngốc), thật đúng với bản chất.
Lời đã nói ra không thể rút lại, Simon hận không thể vả vào mặt mình. Tất nhiên anh ta có thể trả được số tiền đó nhưng anh ta vẫn không vui vẻ gì khi phải tiêu một số tiền lớn như thế cho một người phụ nữ như cô.
Nhưng nghĩ đến lời thỉnh cầu của Mễ Lạc, Simon đành cắn răng nhịn xuống. “Gói vào đi, tính vào sổ của tôi.”
Tư Viện vui mừng lộ ra ánh mắt sùng bái: “Honey, anh thật tốt!”
Simon nhịn đau cắt thịt nhưng anh ta lại không biết đây mới chỉ là bắt đầu.
Tư Viện giống như thú nuốt vàng mua xong vòng cổ cô còn lôi kéo anh ta đi dạo các nơi. Cô mua một đống các loại hàng hóa đắt đỏ đẹp mắt chứ chả hữu dụng mấy, riêng túi Hermes cô mua liền một lúc bảy tám cái.
Tính sơ qua, lần này cô cũng đã tiêu của Simon khoảng 500 vạn.
Mỗi lần nhìn thấy Simon đau lòng muốn chết lại còn phải cười vui vẻ nói được, Tư Viện cũng thấy hả giận.
Ai bảo anh ta dám sờ đùi cô.
Mua sắm cũng gần xong rồi, Simon cảm thấy anh ta nên tiến đến bước tiếp theo.
Ai ngờ Tư Viện lại nhìn đồng hồ, tiếc nuối nói: “Ai ya, không xong rồi, sắp tan ca rồi, người ta phải trở về báo cáo kết quả công tác, nếu không Ôn tiên sinh sẽ mắng em mất.”
Simon giật giật khóe miệng, kìm chế cơn tức giận nói: “Em về sớm như vậy sao? Anh còn nghĩ rằng chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối và trải qua một buổi tối vui vẻ.”
Ám chỉ quá rõ ràng, có điều Tư Viện lại lôi kéo anh ta làm nũng: “Ai ya, honey, anh vội gì chứ. Hai ngày này người ta không tiện, chờ lúc nào tiện em sẽ cho anh.”
Chương này có nhắc đến con số 250, theo người TQ thì con số này chỉ những người vô dụng, kẻ ngu ngốc,… có khá nhiều điển tích để nói về nó trong đó phổ biến nhất là câu chuyện từ thời Chiến Quốc.
Thời Chiến Quốc có 1 thuyết khách tên là Tô Tần, thường đeo tướng ấn lục quốc trên người, trông rất uy phong, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ thù, cuối cùng đã bị giết chết tại nước Tề.
Tề Vương rất phẫn nộ và muốn trả thù cho Tô Tần, tìm kiếm manh mối rất lâu nhưng không bắt được hung thủ.
Do đó, ông đã nghĩ ra một kế sách, cho người chặt đầu Tô Tần và treo lên cổng Kinh thành (nay là quận Lâm Truy, tỉnh Sơn Đông).
Sau đó Tề Vương ban hành một bản cáo thị với nội dung: Tô Tần là một kẻ nội gián, người giết hắn nên được thưởng 1000 lượng vàng, hi vọng nghĩa sĩ đó sẽ đến nhận thưởng.
Sau khi cáo thị được công bố đã có 4 người tự nhận mình là người đã giết chết Tô Tần.
Tề Vương nói: “Các ngươi không được phép mạo danh!”.
4 người kia vẫn đồng lòng quả quyết mình chính là người đã ra tay.
Tề Vương tiếp tục nói: “1000 lượng vàng kia chia cho 4 người các ngươi thì mỗi người nhận bao nhiêu?”.
Họ đồng thanh trả lời: “Mỗi người 250 lượng”.
Tề Vương liền đập bàn thật to và ra lệnh: “Người đâu, đem 4 tên “250” kia ra ngoài chặt đầu cho ta”.
Và như thế, con số 250 đã được truyền lại đời sau như một cụm từ ám chỉ những kẻ ngu ngốc, ham lợi trước mắt mà lao vào chỗ chết.