Hoàng Kỳ cũng đã từng nghĩ tới chuyện rút lui nhưng tên đã lên dây không thể không bắn.
Cho dù anh ta muốn rút lui thì những người đó cũng sẽ không đồng ý.
Anh ta ôm một chút may mắn cho rằng mình có thể giết chết Tống gia. Mục tiêu của anh ta không phải là Ôn Đình Sơn và cũng không muốn gây thù chuốc oán với Ôn Đình Sơn.
Nhưng ai biết Ôn Đình Sơn lại ngang nhiên đưa Tư Viện đến dự tiệc, hơn nữa thái độ của anh ta rõ ràng là muốn nói với tất cả mọi người, đừng có động đến người của tôi.
Lúc đó tất cả đều đã được sắp xếp xong, Hoàng Kỳ chỉ có thể cầu nguyện ông trời sẽ đứng về phía anh ta.
Nhưng dường như ông trời đã không nghe được lời cầu nguyện của anh ta.
Anh ta đã thất bại.
Chờ đợi anh ta chính là một cơn ác mộng.
Nhưng điều khiến anh ta sợ hãi chính là những gì Tống gia nói.
Cuối cùng thái độ của Hoàng Kỳ cũng trở nên yếu đuối, dập đầu cầu xin, “Tống gia, ngài muốn mạng tôi xin ngài cứ lấy nhưng vợ con tôi vô tội. Cầu xin ngài hãy tha cho bọn họ.”
“Tha cho bọn họ?” Tống gia cười lạnh: “Ngươi cầu sai người rồi. Ngươi nên cầu xin những kẻ hợp tác với ngươi, chỉ mong bọn chúng chưa giết vợ con ngươi.”
“Ngài có ý gì?” Hoàng Kỳ cũng đoán được mơ hồ ý của Tống gia, anh không thể tin đó là sự thật. Không thể nào! Rõ ràng những người đó đã đồng ý với anh ta.
Tống gia sai người cởi trói cho những người khác, “Quay về nhìn xem đi! Chỉ mong người thân của các người còn sống.”
Chú Tần muốn khuyên, Tống gia lại giơ tay ý bảo ông không cần nói nữa.
Chú Tần chỉ có thể rầu rĩ, nuốt lại lời muốn nói vào trong.
Chờ Hoàng Kỳ và những người khác đi, chú Tần mới hỏi Tống gia: “Cứ thả bọn chúng đi như vậy, nhỡ đâu có ngày bọn chúng ngóc đầu dậy?”
Tống gia cười lạnh, “Dựa vào bọn chúng? Không cần ta ra tay, những kẻ đó cũng sẽ không tha cho bọn chúng, huống hồ Ôn Đình Sơn đã trở lại. Đó là kẻ không chứa nổi một hạt cát trong mắt, dựa vào thái độ ngày hôm nay của anh ta e là Tư Viện chính là vảy ngượccủa anh ta. Ngày xưa ai dám chạm vào đồ của Ôn Đình Sơn thì dù chỉ là một con chó cũng phải chịu tra tấn đến chết, huống chi lần này lại là thịt trong tim anh ta.”
Chú Tần nghe thế thì không hỏi thêm nữa, thay vì để ý tới chuyện đó ông hỏi Tống gia: “Tiểu thư Tư Viện đi rồi, tiểu thiếu gia phải làm sao bây giờ?”
Tống gia lại nói: “Không sao, Ôn Đình Sơn đã sai người đưa thuốc tới. Đó là bí dược thất truyền trong tộc ma cà rồng bọn họ. Đi thôi! Có khi bây giờ thằng bé đã tỉnh lại rồi.”
Chú Tần vui mừng đi theo Tống gia vào phòng tiểu thiếu gia.
Hai người vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cậu thiếu niên choai choai trên giường đã tỉnh lại.
Lúc này da thịt cậu bé đã hoàn toàn bình phục không để lại một vết sẹo nào.
Cậu bé thấy ông mình tới thì lớn tiếng gọi: “Ông nội, con đói bụng.”
Tống gia khựng lại trước cửa, chú Tần vui mừng rơm rớm nước mắt.
Tiểu thiếu gia của bọn họ rốt cuộc đã tỉnh lại, còn mở miệng đòi ăn, đây chính là chuyện tốt nhất trong suốt ba năm qua.
Ông vừa lau nước mắt, vừa vui vẻ nói: “Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị cho thiếu gia ngay, thiếu gia thích ăn nhất chính là canh gà hoành thánh.”
Tống gia bước lại gần vuốt ve đầu cậu bé, kìm nén những giọt nước mắt. “Cháu ngoan, đói bụng là tốt, ăn nhanh chóng lớn.”
—
Xe chạy suốt bốn năm tiếng mới tới Dư Kinh.
Tư Viện được Ôn Đình Sơn ôm xuống xe, cô mệt mỏi dựa vào người Ôn Đình Sơn ngủ một giấc bình yên mà không hề hay biết. Cô không biết dáng vẻ không phòng bị này của cô đáng yêu cỡ nào trong mắt Ôn Đình Sơn.
Quản gia nhìn thoáng qua liền đóng cửa xe, bảo thuộc hạ lái xe vào gara.
Ông nhìn Ôn Đình Sơn ôm Tư Viện vào trang viên, trong lòng có chút trầm tư.
Nhân viên bảo vệ quay người sang tò mò nói: “Xem ra trong lòng Ôn tiên sinh, tiểu thư Tư Viện không hề bình thường nha.”
Quản gia liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Chuyện của chủ nhân cậu cũng có thể chõ mồm vào sao? Ngậm cái miệng lại, trông coi trang viên cho tốt, đừng để những thứ không nên lọt vào lại lọt vào trang viên.”
Nhân viên bảo vệ lập tức giơ tay làm động tác khóa mồm, yên lặng lùi về sau.
Ôn Đình Sơn đặt Tư Viện lên chiếc giường lớn mềm mại, cô xoay người tìm tư thế ngủ thoải mái nhưng lại bị anh kéo lại lột sạch quần áo.
Đến khi Tư Viện nhận thức được thì Ôn Đình Sơn đã chen được vào.
Cô ngẩng mặt, hai chân mở rộng, nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, yếu ớt cầu xin: “Ưm..nhẹ thôi.”
Ôn Đình Sơn lại cố ý tăng sức nhấp vài cái.
Lúc này Tư Viện mới hoàn toàn thanh tỉnh, miệng ư ư a a, đưa tay lên đẩy anh ra. “Anh nhẹ một chút, tôi đau.”
Ôn Đình Sơn xoa bóp ngực cô, phần hông phập phồng giống như môtơ chạy bằng điện.
“Ừm…bảo bối, em cũng ngủ được bốn năm tiếng rồi, ông xã giúp em vận động nhé.”
Tư Viện ngây người, ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
Ôn Đình Sơn chỉ dừng lại một chút, anh thấy cách xưng hô này rất dễ nghe vì thế liền ép Tư Viện gọi anh là lão công.
“Viện Viện, gọi ông xã.”
Tư Viện quay đầu đi không muốn đáp lại anh.
Ôn Đình Sơn không hài lòng xoay mặt cô lại, gia tăng tốc độ lao tới vài cái vừa nhanh vừa mạnh. Tư Viện rên rỉ không ngừng, dù như thế cô vẫn không quên trừng mắt nhìn anh.
Ôn Đình Sơn tiếp tục ép cô gọi anh.
“Gọi ông xã, hửm!”
Tư Viện cắn môi cố tình không làm như anh mong muốn. Vẻ bướng bỉnh của cô khiến Ôn Đình Sơn vừa hưng phấn lại vừa bất mãn. Anh kéo hai chân của Tư Viện lên cao, gập người cô lại, hai đầu gối cô gần như chạm tới lỗ tai.
Ôn Đình Sơn càng ra sức cày cấy, hông anh nhấp liên tục như máy đóng cọc.
Tư Viện vốn không phải đối thủ của anh, chẳng bao lâu sau đã bị anh làm đến ư ư a a không phân biệt nổi đông tây nam bắc, bắt đầu cầu xin anh: “Anh nhẹ một chút, xin anh đấy,…. nhanh quá, tôi chịu không nổi.”
Anh còn hiểu biết thân thể của Tư Viện hơn cả chính cô.
Anh biết điểm mẫn cảm nhất của Tư Viện ở chỗ nào, biết làm thế nào để cô sung sướng.
Anh gần như dốc sức đâm từng cái thẳng vào giữa nụ hoa của Tư Viện. Cao trào thay nhau nổi lên như cơn sóng ngập đầu, cao trào qua đi, Tư Viện thấy Ôn Đình Sơn vẫn không hề yếu đi chút nào.
Tư Viện không thể chịu nổi run rẩy khóc lóc cầu xin: “Ông xã, nhẹ một chút, xin anh đấy.”
Ôn Đình Sơn vừa lòng đắc ý nhưng vẫn không chịu bỏ qua cho Tư Viện, anh lật người cô lại rồi lao vào từ phía sau.
Tư Viện vểnh mông nằm trên giường, lộ ra đóa hoa ướt sương mê người.
Ôn Đình Sơn ôm cô từ phía sau chăm chỉ vận động, hai viên cầu bên dưới đánh vào mông cô vang lên tiếng bạch bạch bạch. Cảm giác sảng khoái khiến anh hận không thể nhét cả hai viên cầu đó vào bên trong cô.
“Kêu nữa đi, tôi thích nghe.” Nói xong anh còn giơ tay vỗ lên mông Tư Viện một cái đét.
“A…. A…. Nhẹ thôi ông xã, nhẹ thôi, em đau.” Tư Viện càng cầu xin, Ôn Đình Sơn lại càng hưng phấn.
Đầu óc cô giống như hồ nhão chẳng thể nghĩ được gì nhưng trong lòng cô biết đây là thú vui biến thái của Ôn Đình Sơn.
Lúc này, nếu cô càng kêu thì anh lại càng hưng phấn, nếu không kêu thì anh sẽ điên cuồng giày vò cô.
Cuối cùng, Tư Viện đành phải chịu thua trước dâm uy của anh. Ôn Đình Sơn làm hơn một giờ mới chịu dừng, anh nhìn nụ hoa của cô trần ngập dịch con cháu của anh, anh mới vừa lòng nói: “Bảo bối, về sau phải gọi ông xã, nghe chưa?”
Tư Viện rầm rì một tiếng rồi lăn ra ngủ, cô mới lười để ý đến anh.
Ôn Đình Sơn lại cảm thấy cái xưng hô này thật sự rất dễ nghe.
Note: Add đã đắn đo rất nhiều giữ 2 từ “lão công” và “chồng” rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chọn từ “lão công” hiu hiu. Các nàng đọc thấy cái nào hợp lý thì góp ý vs mình nhé! ^^