Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay trời mưa vừa to lại vừa lâu.

Tư Viện giữ Mật Điềm ngủ lại, Mật Điềm cũng vui vẻ ở lại. Cô ấy chẳng phòng bị gì cứ thế ngủ say trong phòng cô, Tư Viện nhìn cô ấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Mật Điềm khác với đám yêu thú cô đã gặp. Cô ấy chưa bao giờ che giấu xảm xúc của mình, con người lại thẳng thắn khiến Tư Viện kinh ngạc.

Đối mặt với người như vậy, Tư Viện cũng bớt đi vài phần đề phòng.

Nhưng cô không biết đêm nay đã xảy ra một việc, hai người đàn ông nôn nóng gõ cửa lớn nhà họ Tống.

Chú Tần ra mở cửa, thấy người tới với bộ dạng hoảng loạn, ông biết đã chuyện nghiêm trọng xảy ra lập tức dẫn người đi gặp Tống gia.

Tống gia đã lớn tuổi nên ngủ rất ít. Lúc này tuy đã 11 giờ nhưng ông ấy vẫn còn ngồi đọc sách.

Tống gia ngửi thấy mùi máu trên người anh ta, ánh mắt lập tức trở nên sắc nhọn, “Làm sao thế?”

Hoàng Kỳ quỳ bịch một cái xuống trước mặt Tống gia: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Chuyện gì?”

“Lão Lục chết rồi, bị hút máu, giống… giống…”

“Giống cái gì?”

“Giống như vết tích của ma cà rồng. Khu vực của chúng ta xuất hiện ma cà rồng.”

Tống gia nhíu mày, “Vớ vẩn! Mấy trăm năm trước chúng ta đã thiết lập hiệp ước, ma cà rồng tuyệt đối không được phép đặt chân vào Tống Thành. Bây giờ bọn họ định làm gì? Muốn phá bỏ hiệp ước sao?”

Hoàng Kỳ rưng rưng nước mắt nghiến răng nói: “Tống gia, hiệp ước của ngài đã có được trăm năm rồi. Trong một trăm năm, thế giới đã thay đổi rất nhiều, không có gì là không thay đổi cả.”

Tống gia vừa lo lắng vừa khó hiểu, “Trước nay ma cà rồng chỉ uống máu người, Lão Lục là rắn, tại sao tên đó lại uống máu rắn?”

Hoàng Kỳ gục đầu xuống, người khác không nhìn thấy được nét mặt của anh ta, người phía sau anh ta nói: “Tôi nghe nói là vì dược tang.”

Ánh mắt Tống gia chợt lóe lên, “Bọn họ cũng đến vì dược tang sao?”

Người nọ gật đầu: “Tống gia, xin ngài hãy đưa ra quyết định. Đám ma cà rồng này đang giết gà dọa khỉ, ép chúng ta phải đưa ra lựa chọn. Tuy dược tang quan trọng nhưng đám ma cà rồng đáng sợ thế nào ngài còn biết rõ hơn chúng tôi. Chúng ta không thể để người của chúng ta chết vì dược tang được.”

Tống gia không hài lòng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn hai người: “Theo ý của các người là muốn ta giao ra Tư Viện.”

Hai người đều im lặng không nói, Hoàng Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, có chút bi thương nhìn Tống gia: “Tống gia, tôi nghe nói không lâu nữa bệnh của cháu ngài có thể khỏi hẳn. Đến lúc đó, chúng ta giữ dược tang cũng chẳng có tác dụng gì thay vì đánh cược tính mạng vì cô ta không bằng chúng ta thương lượng lại với bên kia. Chờ đến lúc cháu ngài khỏi bênh, chúng ta sẽ giao người ra, chúng ta không thể để anh em liều mạng vì cô ta được.”

Hai quả cầu sắt trong tay Tống gia lăn qua lăn lại, chân mày ông nhíu lại nhìn Hoàng Kỳ cười lạnh: “Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, lúc nào người thấy ta làm cái chuyện qua cầu rút ván này?”

Hoàng Kỳ đi bằng đầu gối tiến lên trước hai bước đến trước mặt ông dập đầu ba cái: “Tống gia, đây không phải là chuyện của riêng ngài. Năm đó chúng ta vất vả lắm mới sống sót để xây dựng cơ nghiệp như Tống Thành ngày nay, mọi người đều có sống cuộc sống yên ổn không ai muốn dây vào rắc rối cả. Cuộc đại chiến năm đó, không biết bao nhiêu anh chị em của chúng ta đã chết dưới tay đám thuộc hạ của ma cà rồng. Mấy năm gần đây chúng ta mới dần hồi phục được sức sống, vợ tôi mới sinh cho tôi một đứa con trai, tôi không thể trơ mắt nhìn con trai tôi không có cha. Cầu ngài từ bi hỷ xả cho chúng tôi một cuộc sống yên ổn.”

Người phía sau anh ta cũng quỳ xuống theo, dập đầu liên tiếp cầu xin Tống gia giao người ra.

Tống gia tức giận ném quả cầu sắt trong tay xuống đất, quả cầu sắt rơi xuống phát ra tiếng vang trầm đục tạo thành hai cái hố trên sàn nhà.

Tống gia tức giận chỉ thẳng vào hai người bên dưới mắng: “Hèn nhát, bây giờ đã là thời buổi nào rồi mà các ngươi còn sợ đám ma cà rồng như thế. Mấy năm nay chẳng lẽ các người không luyện được thêm chút bản lĩnh nào sao? Ta đã nói sao lại có thứ ngoại lai trà trộn vào trong thành mà ta lại không hay biết gì, xem ra chính là do các ngươi nơi lỏng tuần tra. Hoàng Kỳ, ngươi nhát gan như vậy không sợ con cái ngươi biết sẽ cười nhạo ngươi sao? Năm đó Hoàng Kỳ ngươi cũng từng là một đấng hào kiệt, bây giờ sống những ngày tháng yên ổn xương cốt của ngươi đều giòn rồi phải không?”

Hoàng Kỳ nghe ông ta nói thế thì chậm rãi đứng lên, nhìn Tống gia đầy oán hận: “Gia, không phải tôi nhát gan mà tôi thấy không đáng phải liều mạng vì một người không liên quan. Tư Viện quan trọng với Tống gia nhưng lại không có ích lợi gì đối với chúng tôi. Máu cô ta có thể trị bệnh cho cháu trai ngài nhưng tôi không cần máu cô ta, anh em dưới quyền tôi cũng không cần. Chúng tôi đã lùi một bước, chấp nhận để cô ta chữa trị khỏi cho cháu ngài mới giao người ra cho nên ngài cũng nên suy nghĩ cho chúng tôi. Thời đại bây giờ đã khác xưa rồi, ngài cũng đã lớn tuổi rồi cũng nên suy nghĩ cho cháu trai mình một chút. Chẳng lẽ ngài định chờ đến lúc tất cả thuộc hạ dưới trướng ngài đều phản bội, ngài mới hối hận sao?”

Cuối cùng Tống gia đã nhìn ra Hoàng Kỳ đã sớm thay đổi, anh ta đã không còn là người thuộc hạ trung thành và tận tâm của mình nữa.

Chú Tần tức giận quát lên: “Hoàng Kỳ, sao ngươi dám nói chuyện với Tống gia như thế? Ai cho ngươi lá gan đó?”

Người phía sau Hoàng Kỳ cũng đứng lên, đây là đứng về phe Hoàng Kỳ.

“Ai cho sao? Đương nhiên là anh em của tôi cho tôi lá gan đó. Bọn họ đều giống tôi đều không muốn trải qua cuộc sống chém giết nữa. Thời thế bây giờ, chỉ cần sống thành thật, không vi phạm pháp luật là có thể sống yên ổn không cần phải liếm máu trên lưỡi đao nữa. Nhưng đám ma cà rồng này lại xuất hiện, nếu chúng ta không làm theo ý bọn chúng, người chết tiếp theo chính là già trẻ trong nhà chúng tôi. Tống gia, ngài cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua ngài sao? Ngài hãy nghĩ đến cháu ngài, cháu ngài sắp sống lại rồi, ngài đừng chặt đứt đường sống của cháu ngài cũng như những người khác.”

Tống gia bị những lời này làm cho á khẩu, từng câu từng chữ như găm vào tim ông.

Ông có thể chết nhưng lại không thể trơ mắt nhìn cháu mình chết đi.

Trong mắt ông hiện lên sự do dự, Hoàng Kỳ nhìn thấy thì cười lạnh trong lòng. Anh ta tiếp tục nói: “Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ sai người đi nói. Kẻ ác để tôi làm, người ngoài trách ngài thì ngài cứ đẩy mọi trách nhiệm lên người tôi.”

Mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm.

Bên ngoài mưa rào rào không có dấu hiệu tạnh, cây cối đều bị mưa vùi dập.

Chú Tần rót cho Tống gia một ly trà, khuyên nhủ: “Tống gia, hảo hán nên biết tránh cái thiệt trước mắt. Nay tình thế đã khác, lúc cần cúi đầu thì chúng ta nên cúi đầu, tôi nghĩ tiểu thư Tư Viện cũng sẽ hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của ngài. Hơn nữa tôi thấy đám ma cà rồng kia cũng chỉ muốn máu của tiểu thư Tư Viện cho nên chắc sẽ không làm hại cô ấy.”

Tống gia lắc đầu, cười lạnh: “Ông không hiểu, bây giờ lùi một bước sau này vĩnh viễn đều phải lùi. Từ nay về sau, Tống gia xuống dốc rồi.”

Chú Tần vẫn cố cắn răng nói: “Chuyện này tôi sẽ sai người làm, tôi sẽ tung tin ngài ra ngoài thăm bạn cũ, chờ lúc ngài quay về mọi sự cũng đã rồi. Đến lúc đó chúng ta lại nói chúng ta không biết, tìm cách quở trách đám người dưới một chút như vậy cũng có thể bảo vệ thể diện của ngài, hơn nữa người ngoài cũng không nói được gì. Dù thế nào ngài cũng phải suy nghĩ cho tiểu thiếu gia, thiếu gia vẫn còn nhỏ.”

Tống gia thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy hổ thẹn và uất nghẹn trong lòng. Cả đời ông chưa từng làm ra chuyện uất ức thế này, quả nhiên ông đã già rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK