Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hóa ra hai người có quen biết.”

Đột nhiên xuất hiện giọng nói dọa Mã Lục giật cả mình, anh quay đầu lại thì thấy Tư Viện xuống vứt rác.

Mã Lục cười ha ha che giấu xấu hổ, “Sao có thể? Tôi đang thể hiện sự tôn trọng với ông chủ thôi, đúng, anh ta chính là ông chủ của chúng ta.”

Tư Viện cũng cười ha ha, “Tôi mới là người nộp phí quản lý bất động sản, sao anh ta lại thành ông chủ của anh vậy?”

Mã Lục đảo mắt, “Đúng là cô đóng phí quản lý bất động sản nhưng mà tòa nhà này là của Ôn tiên sinh.”

Anh ta chỉ vào tòa nhà bên cạnh, Tư Viện lập tức há hốc mồm. “Anh ta chỉ có một mình mua cả tòa nhà để làm gì?”

Mã Lục nhún vai: “Làm sao tôi biết được?”

Cô cũng đã gặp những người có tiền nhưng chưa gặp người có tiền mà lại ngang ngược như vậy.

Hai người không hẹn mà đồng thanh thở dài, Tư Viện nói: “Đều là yêu thú, sao anh lại sống thê thảm đến thế?”

“Ai nói không phải chứ, anh ta thì giàu có như thế mà tôi vẫn chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, hàng tháng lĩnh vài ngàn tệ tiền lương, thuê nhà cũng không dám thuê chỗ tốt. Haizz nhưng mà có thể tìm ai nói lý được đây?” Mã Lục thở dài ai oán, hy vọng có thể tìm được tiếng nói chung.

Tư Viện hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên anh biết anh ta từ trước.”

“Hả? Không phải, tôi không quen anh ta, cô đừng có mà nói bậy.”

“Nếu không quen, sao anh biết anh ta không phải là người?”

Mã Lục…

“Tôi vẫn đang đi tuần tra, hẹn gặp lại.”

Mã Lục xoay người muốn trốn, Tư Viện giữ chặt quần áo anh ta.

“Anh cuống lên làm gì, quen thì quen thôi. Tôi chỉ là một con người yếu ớt có thể làm được gì các anh chứ. Chẳng lẽ tôi tới Cục Cảnh Sát báo án các anh à, cảnh sát tin tôi mới là lạ đấy.”

Mã Lục tỉnh táo lại, không phải vậy sao?

Anh ta bình tĩnh lại, hỏi cô: “Vậy cô muốn gì?”

Coi như anh ta không thông minh bằng cô đi nữa anh ta cũng nhận ra cô nhất định ý đồ khác. Nếu không sao cô khăng khăng phải vạch trần anh ta quen biết với Ôn tiên sinh.

Tư Viện nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết anh có biết cách nào đối phó với ma cà rồng hay không thôi? Ví dụ như làm sao có thể ngăn anh ta đọc được suy nghĩ, hoặc là…”

“Không có, tôi chỉ là một thụ yêu mới thành niên, sao có thể biết được những cái đó.” Mã Lục thở dài: “Em gái à, cô cũng đừng làm tôi khó xử. Ma cà rồng như Ôn tiên sinh không giống với yêu thú chúng tôi.”

“Có gì khác nhau?” Tư Viện cũng nhớ Ôn Đình Sơn đã từng nói không thể so sánh anh với yêu thú, còn chênh lệch như nào thì Tư Viện không có khái niệm gì cả.

Mã Lục suy nghĩ rồi ngồi xổm xuống, vẽ một hình kim tự tháp trên mặt đất.

“Trong yêu giới của chúng tôi cũng phân cấp bậc, cấp thấp nhất là những bán yêu chưa thành hình, tiếp theo chính là sắp xếp dựa vào sức mạnh, phân biệt là thực vật, loài ăn cỏ, loài ăn thịt, cấp cao nhất là ma cà rồng sinh ra đã có hình người.”

Mã Lục chỉ vào phần chóp nhọn cao nhất: “Nếu nói yêu thú chúng tôi là bình dân thì ma cà rồng chính là hoàng tộc. Bọn họ sinh ra đã có sức mạnh hơn nữa còn sống lâu hơn chúng tôi. Tuy rằng số lượng của bọn họ là ít nhất trong yêu giới nhưng cấp bậc vẫn rất nghiêm ngặt.”

Tư Viện nghĩ chuyện này cũng chẳng to tát gì, cười hỏi anh, “Các anh chưa từng nghĩ tới chuyện phản kháng áp bức sao? Tôi thấy họ Ôn kia cũng đâu phải người tốt, sao các anh phải cam tâm tình nguyện chịu ách thống trị của anh ta? Cái gì mà hoàng tộc, bây giờ là thời đại nào rồi, Đại Thanh cũng đã diệt vong rồi, anh còn tin chuyện này sao?”

Mã Lục lắc đầu thở dài, nói điều này với cô chẳng khác nào đàn gảy tai trâu: “Tôi không thể giải thích rõ ràng cụ thể cho cô được, tóm lại cô chỉ cần biết quy tắc trong giới chúng tôi là được. Cho nên cô bảo tôi vượt cấp đi giết chết họ Ôn kia thì tôi khuyên cô đừng mơ mộng nữa. Đừng nói là tôi cho dù cộng toàn bộ yêu thú Dư Kinh này vào cũng không giết được anh ta.”

“Dư Kinh có tổng cộng bao nhiêu yêu thú?” Tư Viện thuận miệng hỏi.

Mã Lục cũng suýt nữa nói ra: “Có…”

Bỗng anh ta khựng lại không nói nữa, “Cô đừng hỏi thăm những việc này, tôi sẽ không nói cho cô biết đâu.”

Nói xong anh ta đứng lên rời đi, Tư Viện lại giữ chặt anh ta lại.

“Vậy tôi hỏi anh chuyện khác. Có cách nào có thể phân biệt được yêu thú và người hay không? Nhỡ lần sau tôi ra ngoài gặp phải yêu thú chặn đường ít nhất tôi cũng có cách nào đó để tự cứu bản thân chứ?”

Mã Lục cười khinh thường: “Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?”

Tư Viện nhặt chai bia bên trong thùng rác lên, chỉ thẳng vào anh nói: “Nếu anh không nói, tôi sẽ cắt cổ tay để máu chảy ra xem anh còn có thể sống được hay không?”

“Cô… Cô đừng tưởng có thể uy hiếp được tôi? Tôi nói cho cô biết tôi không sợ cô đâu.” Buồn cười, cô tự làm bản thân mình bị thương lại còn nghĩ rằng có thể dọa được anh ta, quả thực là viển vông.

Tư Viện nhìn thấy anh ta bịt mũi lại thì cười lạnh một tiếng: “Có gan thì đừng bịt mũi.”

“Tôi… Tôi bị viêm mũi, bịt mũi thì làm sao?”

“Anh có nói hay không?” Tư Viện ép hỏi.

“Không, tôi không nói.”

Tư Viện lập tức đập vỡ cái chai, Mã Lục lập tức thỏa hiệp: “Ai da, bà cô của tôi ơi, tôi sợ cô rồi. Thật sự không nên dây vào phụ nữ mấy người. Tôi nói, tôi nói còn không được sao?”

Tư Viện thở dài một hơi: “Làm sao để phân biệt được?”

“Dựa mùi vị.”

Tư Viện lộ ra vẻ mặt không hiểu gì, dựa vào mùi vị để phân biệt? Cô đâu phải là chó.

Mã Lục nói: “Chúng tôi có thể cảm nhận được mùi của đồng loại từ rất xa, cho nên không cần phải phân biệt.”

Tư Viện trừng mắt nhìn anh ta, đây không phải là câu nói vô nghĩa sao?

Mã Lục lại nói: “Nhưng con người các cô muốn phân biệt yêu thú thì cách đơn giản nhất chính là dựa mùi vị.”

“Có mùi gì đặc biệt sao?”

Tư Viện khó hiểu, Mã Lục nói: “Cô lại gần một chút đi.”

Tư Viện tiến lên hai bước, ngửi mùi trên người anh ta. Cô chỉ ngửi thấy mùi lá cây nhàn nhạt.

“Sao, có ngửi thấy mùi gì không?”

“Tôi ngửi thấy mùi lá cây thoang thoảng nhưng mùi này cũng có thể có trên người của công nhân môi trường hoặc là người làm vườn vừa mới cắt tỉa cành lá.”

Mã Lục tuyệt vọng nhìn cô: “Chẳng lẽ cô không ngửi được một mùi hương đặc biệt sao?”

Tư Viện nghe vậy thì áp sát lại gần ngửi thêm lần nữa, cô vẫn lắc đầu. “Thật sự là không có mùi gì cả, à tôi ngửi thấy mùi mồ hôi nữa.”

Mã Lục bất lực nói: “Tôi biết rồi, mũi cô không nhạy cảm, xem ra con đường này cô không đi được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Anh còn cách nào khác hay không?”

Mã Lục sờ cằm: “Vẫn còn một cách.”

“Cách gì?”

“Dùng máu của cô, máu của cô có thể dụ chúng tới. Cô không thể tưởng tượng được đâu, mấy hôm trước tôi không cẩn thận làm rơi vài giọt máu của vào trong rượu, kết quả mùi máu tản ra rất nồng, đám yêu thú trong phạm vi trăm mét đều ngửi thấy. Ngày đó bọn họ gần như mất đi lý trí xông vào nhà tôi, thiếu chút nữa là phá nát nhà tôi rồi.”

Tư Viện cảm thấy bất lực: “Tôi giấu mùi máu của tôi đi còn không được, giờ lại lấy máu ra để thu hút bọn họ, tôi bị điên sao?”

Tư Viện tức giận bỏ đi, tên thụ yêu này chẳng đáng tin chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK