Tư Viện cũng không phải kẻ cố tình gây rối, tuy nói những người này đi theo giám thị cô nhưng đó không phải cũng là một cách bảo vệ cô sao.
Con ong kia dẫn cô tới một bệnh viện tư nhân kỳ lạ. Lúc đi vào trong, những người bên trong đều nhìn Tư Viện một cách quái dị.
Tư Viện quá quen thuộc với ánh mắt này, bọn họ đều là yêu thú.
Cả bệnh viện này đều là yêu thú.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, vệ sĩ đi phía sau cô nhỏ giọng nói, “Phu nhân yên tâm, không ai ở đây dám chạm đến ngài.”
Tư Viện nuốt nước bọt, nỗ lực bình tĩnh gật đầu.
Con ong kia dẫn cô đến trước phòng chăm sóc đặc biệt, Mật Điềm đang nằm bên trong với một cánh tay bị chặt đứt.
Thấy tình trạng cô ấy thê thảm như vậy, Tư Viện rất lo lắng.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi đến tiếp đón cô, ông ấy rất cảm kích vì Tư Viện đã đến.
“Xin chào, Ôn phu nhân! Tôi họ Mã là cấp trên của Mật Điềm, tôi thật sự rất biết ơn ngài đã đồng ý cứu cô ấy!”
Tư Viện sững sờ khoảng hai giây mới biết “Ôn phu nhân” là gọi cô. Cô không phủ nhận chỉ ừ một tiếng: “Tôi phải làm thế nào? Phải rút máu cho cô ấy hay là trực tiếp truyền cho cô ấy?”
Lão Mã nhường đường, một bác sĩ có chòm râu dê tiến lên nói. “Ôn phu nhân, mời ngài qua bên này. Chúng tôi sẽ cần rút một chút máu của ngài.”
Tư Viện đi theo ông ta đến văn phòng bác sĩ, vệ sĩ đi ngay đằng sau cô một tấc cũng không rời.
Hộ sĩ lấy kim truyền rút máu của Tư Viện, sau khi lấy đầy một ống tiêm cô ấy rút ra và cầm máu cho cô. Cô ấy còn xác định Tư Viện không còn chảy máu nữa mới rời đi.
Tư Viện tò mò hỏi bác sĩ: “Máu của tôi có thể để cô ấy dùng trực tiếp sao?”
Cô nhớ Mật Điềm đã từng nói, không phải yêu thú nào cũng có thể trực tiếp sử dụng máu của dược tang. Ngay cả cháu trai của Tống gia muốn dùng cũng phải trải qua quy trình xử lý đặc biệt.
Bác sĩ giải thích cho cô: “Đương nhiên Mật Điềm không thể dùng trực tiếp máu của ngài, làm thế chẳng khác nào lấy mạng của cô ấy. Chúng tôi sẽ chiết xuất thành phần dược tang từ trong máu của ngài rồi pha loãng ở một nồng độ thích hợp sao đó mới tiêm vào trong cơ thể cô ấy một lượng thích hợp.”
Tư Viện cái hiểu cái không ngồi chờ kết quả trị liệu trên hành lang.
Lão Mã thấy cô như thế không khỏi cảm thán: “Ôn phu nhân thật khác với những gì tôi tưởng tượng.”
“Khác chỗ nào thế?” Tư Viện mỉm cười hỏi.
Lão Mã quan sát cô một lúc mới lúng túng cười, “Ôn phu nhân đừng để ý! Tôi biết Ôn tiên sinh cũng không phải ngày một ngày hai, dạng phụ nữ anh ta thích không phải kiểu người như Ôn phu nhân đây.”
“Vậy trước đây anh ấy thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
Lão Mã mỉm cười nói: “Anh ta thích kiểu người nhỏ xinh và quyến rũ. Tôi còn cho rằng người phụ nữ có thể khống chế được kiểu đàn ông như Ôn Đình Sơn nhất định phải là người có thủ đoạn cao. Nếu không có chút bản lĩnh sao có thể chinh phục được anh ta?”
Tư Viện nghe vậy thì bật cười: “Ông nói cũng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Cho nên Ôn tiên sinh từ chối giúp đỡ tôi có thể hiểu nhưng Ôn phu nhân nghe được tin tức lập tức chạy tới cứu người lại nằm ngoài dự kiến của tôi.”
“Giao tình giữa tôi và Mật Điềm là sinh tử chi giao. Cô ấy đã cứu mạng tôi hai lần chẳng qua tôi mới chỉ cứu cô ấy được một lần, cũng chẳng có gì to tát. Máu của tôi có thể cứu mạng cô ấy, đúng chứ?”
Lúc bọn họ đang nói, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, Tư Viện lo lắng đứng bật dậy. Cô nhìn thấy Mật Điềm vốn dĩ đang nằm yên trên giường đột nhiên lại co giật không ngừng.
Bác sĩ và hộ sĩ vội vàng giữ chặt lấy cô ấy, không để cô ấy cắn vào lưỡi mình nhưng Tư Viện vẫn nhìn thấy những hoa văn dữ tợn thoáng hiện lên trên khuôn mặt Mật Điềm. Cô có thể lờ mờ nhận ra đó là gương mặt của một con ong, hóa ra cô ấy thật sự là ong chúa.
Tư Viện đang lo lắng máu của cô có thể làm cô ấy tổn thương nhưng ngoài dự đoán cô lại có thể tận mắt nhìn thấy cánh tay bị đứt của cô ấy mọc lại.
Tư Viện kinh ngạc nhìn Lão Mã: “Máu của tôi có tác dụng thần kỳ như vậy sao?”
Lão Mã lại lộ vẻ lo lắng: “Ôn phu nhân không nên coi thường bản thân mình, sức mạnh của ngài mạnh hơn so với những gì ngài nghĩ.”
Nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Mật Điềm sau khi mọc lại cánh tay, cả người ướt đẫm mồ hôi, hoa văn trên mặt cũng mờ dần và cô ấy dần tỉnh lại. Cô ấy quay đầu nhìn Tư Viện nở một nụ cười yếu ớt, lại quay sang bác sĩ nói vài câu. Vị bác sĩ kia quay đầu lại nhìn Tư Viện, sau đó bảo hộ sĩ mời cô vào.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, Tư Viện đứng bên mép giường còn mấy người vệ sĩ đứng ngoài cửa sẵn sàng đón địch.
Mật Điềm giễu cợt cô, “Xem ra tin đồn là thật rồi, Ôn Đình Sơn thật sự rất yêu em, anh ta cẩn thận lo lắng đến mức này.”
Tư Viện bất đắc dĩ nói: “Chị đang trêu em đấy à? Nói thật là em cũng không biết rốt cuộc anh ấy có thật sự yêu em hay không nữa? Đến nay anh ấy vẫn chỉ giam cầm em giống như đồ ăn.”
Mật Điềm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi bỗng nhiên bật cười ha ha. “Viện Viện, em thật sự chẳng biết gì về mị lực của mình cả. Theo cách nói của người xưa chính là đẹp mà không biết mình đẹp đấy. Tin chị đi, em rất đẹp, cực kỳ đẹp. Nếu chị là đàn ông, chị cũng sẽ muốn cưới em làm vợ.”
Tư Viện chỉ coi như cô ấy đang nói đùa.
Mật Điềm nói: “Chị biết nói đùa còn Ôn Đình Sơn thì không. Tuy rằng chị đây không sống lâu bằng anh ta nhưng sự tích của anh ta thì chị đã nghe qua không ít lần rồi. Ma cà rồng như anh ta bản chất trời sinh vốn đã lạnh lùng, ít cảm xúc, một khi đã yêu là sẽ yêu điên cuồng. Theo cách nói của Lão Mã, phụ nữ bên cạnh anh ta nhiều như vậy, kiểu dạng nào cũng có, nhưng không ai có thể khiến anh ta cam tâm tình nguyện kết hôn. Em hại anh ta thảm như vậy, còn ném anh ta xuống đáy biển gần như không thể trở về. Nếu theo tính khí của anh ta ngày trước đã sớm băm vằm em ra rồi. Nhưng em xem đi sau khi anh ta trở về trừ việc giam cầm em, ép em kết hôn với anh ta thì anh ta đã làm gì tổn thương em chưa?”
Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tư Viện cắn môi, cô vẫn cảm thấy tự ti kinh khủng. “Có lẽ là vì dược tang trong máu em đi.”
Mật Điềm mỉm cười: “Cũng có thể! Nhưng với loại người như Ôn Đình Sơn mà nói nếu chỉ vì máu của em thì cứ nhốt em lại là được rồi, đâu cần thiết phải mất công tuyên bố với mọi người, em là vợ của anh ta chứ. Cái danh phận này từ trước đến nay chưa từng có một người phụ nữ nào có được. Nếu là đàn ông bình thường thì cũng thôi nhưng Ôn Đình Sơn, một người không thiếu quyền lực danh vọng và vật chất, anh ta lại bằng lòng dùng danh phận để trói buộc em thì trừ tình yêu ra chị không nghĩ ra được bất cứ một lý do nào khác.”
Tư Viện rơi vào trầm tư, cô không biết phải nói gì. Mật Điềm thấy thế cũng không nói tiếp nữa mà nói sang chuyện khác.
“Lần này chị đây thiếu chút nữa bị người ta hại chết, nếu nhìn qua thì cứ ngỡ như một sự cố bất ngờ nhưng chị cho rằng chuyện lần này là nhằm vào Ôn Đình Sơn nhà em, rất có khả năng đối phương sẽ lợi dụng em để đối phó anh ta. Viện Viện, lúc này em phải thật cẩn thận, phải để ý tất cả mọi thứ xung quanh.”
“Chị có biết là ai không?” Tư Viện không biết ai là người muốn hại cô.
Mễ Lạc và Hàn Túc đều đã bị Ôn Đình Sơn xử lý sạch sẽ, ngay cả gia đình Simon cũng bị Ôn Đình Sơn nhổ cỏ tận gốc. Trong vòng vài ngày tập đoàn tài chính của gia tộc liền xuất hiện khủng khoảng và buộc phải đổi chủ.
Stephen chết bất ngờ, những người họ hàng khác còn đang tập trung tranh quyền đoạt lợi nào có thời gian tới trả thù cô.
Mật Điềm mượn điện thoại của cô rồi viết một dãy tin nhắn trên đó. “Chị có lưu một cái video ở địa chỉ web này, phải có mật mã mới có thể mở ra. Em trở về đưa cho Ôn Đình Sơn xem, chị nghĩ anh chắc hẳn sẽ biết.”