Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đình Sơn kéo tóc ép cô quay đầu lại nhìn mình.

Tư Viện nhìn anh không chịu khuất phục, cũng không muốn khuất phục.

Ôn Đình Sơn u ám nhìn cô, hạ thân anh cũng dừng lại, ngón tay cái vuốt ve đôi môi cô, cái miệng nhỏ này luôn thích nói những lời anh không thích nghe.

“Viện Viện, em có biết Simon nghĩ gì về em không?”

Tư Viện không cần nghĩ cũng biết, suốt buổi tối ánh mắt anh ta chỉ dính lên người Mễ Lạc còn khi nhìn cô chỉ có sự ghét bỏ. Cô không thích Simon nên cũng không để ý anh ta nghĩ gì về cô.

“Anh ta nghĩ như thế nào không quan trọng. Dù anh ta chỉ coi tôi như món đồ chơi đi nữa tôi cũng vui lòng. Suy cho cùng anh ta là con người, tôi không cần phải lo lắng sẽ bị anh ta ăn thịt bất cứ lúc nào.”

Câu này đã khiến Ôn Đình Sơn thật sự tức giận, anh cắn mạnh vào môi cô.

Tư Viện bị đau lại ra sức vùng vẫy. Ôn Đình Sơn đổi sang tư thế khác rồi lại tiến vào lần nữa, anh đè trên người cô điên cuồng gặm cắn. Thậm chí Tư Viện còn cảm nhận được răng nanh sắc bén của anh cọ xát trên môi cô.

Nếu không để ý, răng nanh của anh sẽ cắn rách môi cô. Nếu máu chảy ra Ôn Đình Sơn sẽ điên cuồng hút vào, anh dường như muốn nuốt chửng cô.

Tư Viện cảm thấy không thể thở nổi, thậm chí còn cảm giác trong đầu xuất hiện luồng ánh sáng trắng xóa.

Ôn Đình Sơn vẫn đang cưỡng hôn cô như muốn hút khô cô.

Lúc này Tư Viện mới thấy sợ hãi nhưng cô không chống cự lại được, thậm chí cô cảm giác như cô sắp ngất đi vì thiếu oxy.

Cuối cùng Ôn Đình Sơn cũng buông cô ra, Tư Viện lập tức há miệng hô hấp, bộ ngực trắng nõn phập phồng lên xuống, rốt cuộc cũng sống lại. Cô ngơ ngác nhìn Ôn Đình Sơn thấy sắc mặt anh vẫn còn âm u, tay anh nắm lấy eo cô, tay còn lại tách hai chân cô ra rộng hết cỡ, phân thân to lớn của anh lại chen vào lần nữa.

Có thể nói đây là lần anh xuống tay ngoan độc nhất so với những lần trước.

Dường như anh đang cố ý, anh không còn ôn nhu như trước, hoàn toàn coi cô như một sex toy. Tư Viện chưa bao giờ bị đối xử tàn nhẫn như thế, cho dù là vài lần trước anh cũng có lúc thô bạo nhưng chưa bao giờ anh giày vò cô đến mức này.

Cô chỉ là một con người bình thường làm sao chịu được sự tra tấn như vậy, cô lập tức lên tiếng xin tha: “Dừng lại đi, xin anh đấy, tôi đau quá.”

Ôn Đình Sơn không hề dao động, anh bứt ra kéo cô ra khỏi phòng ngủ đến trước cửa sổ, nếu không phải bên ngoài vẫn là màn đêm thì có lẽ cô đã bị người ta nhìn thấy hết.

Anh đánh mạnh một cái vào mông cô còn in hằn luôn cả dấu tay trên da thịt cô.

“Là đồ ăn thì phải có tự giác của đồ ăn, tôi muốn làm như thế nào em đều phải chịu.”

Tư Viện thật sự rất đau dù cô đã đủ ướt nhưng anh vẫn quá lớn hình như hôm nay anh còn lớn hơn những lần trước. Tư Viện khó chịu đến nỗi chảy nước mắt, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.

Nhưng Ôn Đình Sơn lại dễ dàng khống chế cô: “Đồ lẳng lơ, tất cả của em đều là của tôi. Tôi không cần biết em có suy nghĩ gì, tất cả đều dẹp ngay đi cho tôi. Từ nay về sau, thành thật ở bên cạnh tôi, nếu không…”

“Nếu không thì anh giết tôi sao?” Tư Viện nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô nằm sấp trên cửa sổ chịu đựng từng đợt va chạm của anh, mỗi lần như thế ngực cô lại bị ép vào cửa kính biến đổi cả hình dạng.

Cô cảm thấy nếu anh cho cô một cái chết sảng khoái cũng tốt, cô đỡ phải nơm nớp lo sợ cả ngày, ngày ngày sống thấp thỏm không yên.

Cô không muốn sống cuộc sống như thế này chút nào!

“Giết em?” Ôn Đình Sơn cười khẽ, cắn tai cô nỉ non: “Em là bảo bối không dễ gì tôi mới có, sao tôi nỡ để em chết được chứ. Tuy nhiên những người khác thì không nhất định.”

Tư Viện không hiểu những người khác là ai, anh muốn dùng ai để uy hiếp cô?

“Ví dụ như, người cha lâu rồi em chưa gặp lại.”

Tư Viện trừng mắt, cô không ngờ anh lại đi điều tra mình. Cha mẹ cô đã ly hôn từ lâu. Sau khi mẹ cô chết, cô gần như không liên hệ với cha cô. Tuy cha cô là một kẻ bạc tình nhưng suy cho cùng thì ông cũng nuôi cô đến năm 18 tuổi. Bây giờ ông đã có gia đình riêng, có con riêng, cha con bọn họ cũng không còn liên lạc nữa.

Cha cô từng nói với cô một câu: “Cha đã hết trách nhiệm với con, cha cũng không trông mong con sẽ phụng dưỡng cha khi về già. Về sau, con đừng tới tìm cha nữa.”

Tất nhiên Tư Viện đã từng hận ông ấy nhưng chưa bao giờ cô muốn ông ấy chết.

Cô không ngờ Ôn Đình Sơn lại nhìn ra được, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông ta giờ đã là cha của người khác rồi. Ông ta không còn dính dáng gì tới tôi nữa?”

“Ồ?” Động tác của Ôn Đình Sơn cũng chậm lại, anh xoay người cô lại để cô đối mặt với anh. Anh cười đắc ý một cái. “Ông ta đối xử tệ với em như vậy em ghét ông ta cũng là điều hiển nhiên. Hay là tôi sẽ thu xếp người xử lý ông ta, ừm… để ông ta chết thế nào mới tốt đây? Tai nạn ôtô, ngộ độc, nhảy lầu hay là chết đuối?”

Anh càng nói, Tư Viện càng sợ. Cô không chắc anh có thật sự làm như vậy hay không nhưng cô chắc chắn anh có khả năng làm được như anh nói.

Ôn Đình Sơn thấy khuôn mặt cô trắng bệch thì cười đắc ý. “Nếu em vẫn chưa hết giận, tôi sẽ tìm mấy yêu thú tới ăn thịt ông ta để ông ta nhìn thấy cơ thể mình bị ăn từng chút một, thế nào?”

Bên trong Tư Viện co chặt lại vì căng thẳng, Ôn Đình Sơn bị vách tường trong cô siết chặt thì lại ra sức rút ra đẩy vào.

“Lãng hóa, siết chặt như vậy, thật sự là lẳng lơ. Xem em tận tình hầu hạ tôi như vậy tôi sẽ để em tận mắt chứng kiến cái chết của ông ta, thế nào?”

“Không!” Tư Viện sợ hãi hét lên. Ma cà rồng thật sự đáng sợ, anh có rất nhiều cách khiến một người lặng lẽ biến mất không dấu vết. Tư Viện không dám đánh cược dù sao đó cũng là cha cô.

“Cầu xin anh, Ôn tiên sinh, đừng làm thế.” Tư Viện mềm lòng. Cô là người không phải súc sinh, cô không thể làm ngơ trước cái chết của cha mình được. Sự khuất nhục khiến Tư Viện rơi lệ, Ôn Đình Sơn lại rất hài lòng.

Hóa ra cô ăn cứng chứ không ăn mềm.

Anh cười thỏa mãn trước sự khuất phục của cô. Anh liếm nước mắt cho cô, cười nói: “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, hửm?”

Tư Viện cúi đầu không nhìn anh, Ôn Đình Sơn lại nâng đầu cô lên ép cô nhìn thẳng mình. “Nói, về sau tránh xa đám đàn ông hoang dã kia ra.”

“Tôi…. Em sẽ không gặp lại Simon nữa.”

“Không chỉ có tên đó mà cả tên bạn trai cũ Hàn Túc của em nữa.” Trước kia Ôn Đình Sơn không thèm để ý là do anh chỉ coi cô là dược tang. Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc lần đầu tiên của cô là cho tên khốn kia và tên đó cũng đã từng như vậy với cô là Ôn Đình Sơn liền tức trận.

Anh đè cô lên sô pha liều mạng vận động pít-tông, buộc cô phải thừa nhận bản thân anh mới là tốt nhất, tên bạn trai cũ chỉ là tên phế vật.

Tư Viện không dám làm trái lời anh, chỉ có thể cắn răng nói: “Hắn ta chính là phế vật, chỉ được vài phút không lợi hại bằng anh.”

“Em nói thế là thích tôi * em, đúng không?” Ôn Đình Sơn đẩy mạnh vài cái, anh cảm thấy chưa thỏa mãn lại gắm cắn ngực cô.

Tư Viện nhìn trần nhà, bất lực nói: “Ừm,.. em thích. Anh vừa lớn lại vừa dài, người ta sắp bị anh chơi hỏng rồi.”

Ôn Đình Sơn bật cười: “Thích vậy sao? Vậy làm chết em được không?” Anh lao nhanh hơn, không ngừng đánh sâu vào tận cùng bên trong Tư Viện.

Tư Viện dù không thích anh những vẫn bị thủ đoạn cao siêu của anh làm cho dục tiên dục tử, cô nghênh đón đợt sóng cao trào đầu tiên.

Mật dịch phun ra tung toé làm ướt cả sô pha, Ôn Đình Sơn đưa tay dính mật dịch của cô lên miệng nếm thử còn xấu xa nói: “Thật dâm đãng.”

Một đêm không yên ổn, Ôn Đình Sơn đòi hỏi cô cả một đêm, mới đầu Tư Viện còn cảm thấy khoái cảm về sau hoàn toàn là sự tra tấn. Anh thật sự kéo dài một cách biến thái cũng quá điên cuồng. Mỗi ngóc ngách trong nhà đều có dấu vết làm tình của bọn họ, thậm chí anh còn muốn mang cô xuống lầu đánh dã chiến.

Nếu không phải Tư Viện khăng khăng không chịu thì chắc chẳng có hàng động điên rồ nào mà anh không làm được cả.

Chờ Ôn Đình Sơn thỏa mãn, Tư Viện đã mệt đến mức đầu ngón tay không thể nhấc lên nổi. Trước khi ngất đi cô chỉ có một suy nghĩ, hoặc là bỏ trốn, hoặc là giết chết Ôn Đình Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK