Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máy bay đã cất cánh, Tư Viện cũng chẳng thể trốn đi đâu được, quản gia cũng thả cô ra. Tư Viện nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy cuộc đời cô chẳng khác nào một vở kịch, cô như con rối gỗ, ai cũng có thể điều khiển cô được.

Chờ máy bay hạ cánh, mặt trời đã ngả về tây.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, xung quanh đều là những công trình kiến trúc độc đáo, rất nhiều nam nữ đội khăn trùm đầu. Lần đầu tiên Tư Viện được tận mắt thấy một nền văn hóa khác.

Từ lúc xuống máy bay, bên cạnh cô luôn có vệ sĩ đi theo tháp tùng cô đi ra sân bay bằng lối VIP.

Cô nhìn xung quanh, tính toán khả năng chạy trốn.

Cuối cùng cô đưa ra một cái kết luận, chạy trốn chính là chết.

Chưa kể cô không thông thạo ngôn ngữ, không hộ chiếu, không tiền, lưu lạc ra ngoài, chưa chắc đã có người giúp đỡ cô, khả năng cao còn bị lừa bán.

Ngay cả ở trong nước cũng không tránh được việc phụ nữ bị bắt cóc lừa bán.

Cô biết khả năng của cô, cô không phải nữ chính có bàn tay vàng, cô không có cái bản lĩnh đó.

Cô bị đưa lên một chiếc siêu xe siêu dài, lần đầu tiên cô cầu nguyện cho Ôn Đình Sơn không xảy ra việc gì từ tận sâu trong đáy lòng.

Quản gia không ngừng nói chuyện điện thoại bằng các ngôn ngữ khác nhau. Lần đầu tiên Tư Viện biết ông ấy toàn năng đến thế, đột nhiên cô rất muốn học ngoại ngữ. “Chú à, chú đang nói bằng tiếng Ả Rập hay là tiếng Anh”

Quản gia cúp điện thoại ngẩng đầu lên, nói: “Tiểu thư Tư Viện muốn học, sau khi trở về tôi sắp xếp giáo viên cho cô.”

Thật tri kỷ, đáng tiếc không phải quản gia của cô.

Cô do dự một chút mới hỏi: “Chú cảm thấy tỷ lệ sống sót của ông chủ chú là bao nhiêu?”

Quản gia nói: “Tiểu thư Tư Viện lo lắng sự sống chết của tiên sinh hay là lo lắng cho an nguy của mình?”

Tư Viện cười trừ, cô có nên nói thật không? Haizz thật sự không nên hỏi chuyện này.

Vì thế cô lại nói: “Nếu ông chủ của chú chết rồi thì ai sẽ là người thừa kế gia tài bạc tỷ của anh ta? Anh ta sống lâu như vậy chắc hẳn là có người thừa kế đi. Anh ta có con trai hay là con gái? Nếu không có vậy là cho họ hàng thừa kế sao? Nếu không phải nữa thì quản gia chú…”

Chú sẽ nuốt trọn khối tài sản của anh ta sao?

Cô không thể nói ra những lời như thế, chỉ dám ám chỉ, rốt cuộc quản gia cũng nhìn thẳng vào cô.

“Tiểu thư Tư Viện, hình như cô rất hứng thú với đời sống của tiên sinh?”

“Không hề, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Tôi…”

Một cú va chạm mạnh làm Tư Viện thấy trời đất như quay cuồng. Dường như chiếc xe đã bị lật ngửa, cô mất kiểm soát rơi từ ghế ngồi xuống nóc xe.

Vụ va chạm làm cả người cô đau đớn, đôi tai bị ù không thể nghe rõ, cực kỳ khó chịu. Cô nghe thấy tiếng bom nổ trước khi xảy ra va chạm, cô liếc sang thấy quản gia đang bị kẹt trên ghế.

Tư Viện biết mình đang chảy máu, máu chảy dọc trên trán cô gần như sắp chạm vào mắt. Xuyên qua cửa sổ, cô thấy một đôi chân chậm rãi đi đến trước mặt cô, cô muốn nhìn hình dạng của đối phương nhưng lại dần dần mất đi ý thức rơi hôn mê.

Trước khi hôn mê, cô nghĩ liệu máu của cô có thu hút yêu thú nào đó tới ăn thịt cô hay không?

Người đàn ông với thân hình cao lớn ngồi xổm xuống nhìn người phụ nữ trong xe, anh ta nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng kéo cô ra.

Cô bị bế lên xe, mùi máu trên người cô tỏa ra mùi hương thơm nồng. Người đàn ông hít sâu một hơi nhưng lại không hề hé miệng cắn xé cô.

Nhưng người tài xế trên xe lại quay đầu nhìn cô vài lần, khát vọng trong mắt anh ta lộ cả ra ngoài.

Người đàn ông để Tư Viện dựa vào ngực anh, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt trán cô, một lát sau, miệng vết thương đã khép lại.

Lúc này tài xế mới giảm bớt cơn thèm thuồng, nhưng máu trên người cô vẫn khiến anh ta nhấp nhổm bồn chồn.

Người đàn ông cười nói: “Cậu không ăn được máu cô ấy đâu.”

“Tại sao?” Người tài xế liếm môi, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Người đàn ông nói: “Cậu không chịu nổi đâu.” Đây không phải là một lời đe dọa.

Người tài xế nhìn ánh mắt thờ ơ của người đàn ông thì lập tức hiểu ra, anh ta cũng nhanh chóng dẹp bỏ tâm tư.

Xe chạy băng băng trên đường, hai bên là cát vàng trải rộng dần dần biến mất phía sau xe.

Sau khi chiếc xe đã đi xa, quản gia vốn tưởng đã chết lại bay từ trong xe ra, ông ấy nhìn theo chiếc xe đằng xa, tay bấm một dãy số.

“Dặn người của ngươi bám sát, không được phép làm mất dấu.”

Đầu bên kia vội vàng nói vâng rồi cúp điện thoại.

Tư Viện mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng mang kiến trúc đặc trung của Ả Rập, thảm Ba Tư, hoa văn chữ Halal.

Cô đã quen cái cảm giác tỉnh trong một căn phòng xa lạ. Lúc ngồi dậy cô cũng không vội, cô lấy tay xoa đầu để giảm bớt cảm giác choáng váng, hoa mắt rồi cô mới xuống giường.

Bên ngoài có một ban công rất rộng, cô đi ra ngoài ban công. Bên ngoài là sa mạc rộng mênh mông, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, ánh hoàng hôn bao phủ không gian, dưới lầu còn có hàng cọ xôn xao trong gió.

Xa xa còn có người dắt lạc đà bước đi trong sa mạc.

Tiếng lục lạc thật dễ nghe, nếu Tư Viện tới đây để du lịch nhất định cô sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Cô hít sâu một hơi, nhất thời cô bị cuốn hút bởi phong cảnh nơi đây.

“Tỉnh rồi?”

Phía sau vang lên một giọng nói của đàn ông, Tư Viện quay đầu lại và rất ngạc nhiên. “Angus, sao anh lại ở đây?”

Angus vẫn dễ gần như cũ, anh ta bê một ấm trà lên, trong mâm còn có đồ ăn, sandwich, khoai tây chiên.

“Đói bụng chưa? Qua đây ăn chút gì đi. Tôi cũng không biết cô có thể ăn được đồ ăn của địa phương hay không? Cho nên tôi đã mua đồ ăn nhanh.”

Quả thật Tư Viện cũng đói bụng, cô cũng không có chuyện gì gấp cho nên ngồi xuống ăn một cái sandwich. Cô ăn hết vẫn cảm thấy không đủ lại ăn thêm khoai tây chiên. Angus thấy khóe môi cô dính sốt cà chua liền cầm khăn giấy giúp cô lau.

Tư Viện chưa kịp phản ứng anh ta đã lau xong.

Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Anh… cũng là ma cà rồng, đúng chứ?”

Từ sau khi cô biết thân phận của Ôn Đình Sơn, hơn nữa cô cũng đã thấy huy hiệu của gia tộc ma cà rồng trên chiếc vòng cổ của Angus, cô cũng đoán ra được.

Lần này Angus cũng không giấu giếm, cười nói: “Xem ra cô đã biết thân phận của Ôn Đình Sơn rồi.”

“Anh cũng muốn uống máu tôi sao?” Tư Viện ăn nốt miếng khoai tây chiên cuối cùng và chuẩn bị tốt tâm lý bị hút máu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta đã sớm biết thân phận của cô, chỉ là anh ta không nói ra thôi.

Kể cũng lạ, vài lần trước vì sao anh ta lại tha cho cô? Là vì Ôn Đình Sơn sao?

Angus bật cười: “Cô có biết vì sao chúng tôi phải hút máu người không?”

Tư Viện lắc đầu, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, kể cả có nghĩ tới thì cô cũng chỉ nghĩ đó là bản năng của ma cà rồng mà thôi.

“Ôn Đình Sơn có nói với cô về nguồn gốc của chúng tôi không?”

Tư Viện vẫn lắc đầu: “Anh ta chưa từng nói với tôi về những chuyện đó nhưng thật ra tôi cũng đã tìm hiểu được một số thông tin từ những yêu thú khác.”

Angus nhìn cô với gương mặt nhu hòa. Một khuôn mặt đẹp như vậy, một đôi mắt mê người như vậy lại nhìn chằm chằm vào mình, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ dao động.

Nhưng Tư Viện thì không, cô suốt ngày phải đối mặt với gương mặt đẹp trai của Ôn Đình Sơn cho nên cô đã miễn dịch rồi. Đẹp có ích lợi gì, dưới túi da kia lại là một ác ma thì có đẹp cũng vẫn nguy hiểm.

Tư Viện cho rằng, phụ nữ đã bị những tên đàn ông đẹp trai lừa gạt thì trong lòng họ vẻ bề ngoài sẽ không còn quan trọng nữa. Khi đó họ chỉ một lòng muốn tìm một người đàn ông tử tế có phẩm hạnh để chung sống.

Cho nên, chị em nào bị thu hút bởi vẻ bề ngoài chứng tỏ là họ vẫn chưa nhìn thấy vẻ xấu xí đằng sau lớp vàng son đó. Tam quan chạy theo ngũ quan đều là những cô gái nhỏ đơn thuần chưa từng chịu tổn thương.

Angus thấy cô bình tĩnh như thế, cười nói: “Vốn dĩ chúng tôi không hút máu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK