Mục lục
Trang Viên Hoa Hồng Trắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng đến nơi, trán Tư Viện đã lấm tấm mồ hôi, nhìn cô có vẻ hơi chật vật. Tài xế mở cửa xe, Ôn Đình Sơn bước xuống đứng ở cạnh cửa cười tươi nhìn cô.

Tư Viện nhìn anh cắn răng bước xuống. Ôn Đình Sơn vươn tay để cô vịn nhưng Tư Viện không chịu, cô vịn cửa xe bước xuống.

Vừa bước xuống cô đã cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã ngồi xuống đất ngay giữa lối đi lại.

Cũng may lúc đó Ôn Đình Sơn đã kịp thời đỡ lấy cô nhưng tay anh còn cố ý sờ soạng vài cái vào mông cô, ghé vào lỗ tai cô cười ác ý. “Có cần tôi ôm em lên hay không?”

“Không cần.” Tư Viện đẩy anh ra, cô cố gắng đứng vững và giữ khoảng cách với anh.

Ánh mắt Ôn Đình Sơn nhìn cô đầy ý cười, anh nhét cặp công văn vào trong tay cô, cài lại nút áo vest ngoài rồi đi vào trong đại sảnh.

Đây là một nhà hàng rất cao cấp, muốn biết nó cao cấp thế nào có thể nhìn vào từng chiếc siêu xe đỗ ngoài cửa là biết. Tư Viện kết luận, không có ngàn vạn phòng thân thì chắc chắn không dám tới nơi này tiêu pha.

Cô kẹp chặt chân bước theo sau anh, cô cố gắng không để ý tới cái máy rung trong người. Cũng may Ôn Đình Sơn đã hạ thấp xuống nếu không cô không bước nổi chân.

Cô cảm giác quần lót mình đã ướt sũng, cô lo lắng sờ ra phía sau sợ bị thấm ra sau váy.

Hai người vừa bước vào, quản lý nhà hàng đã chạy tới tiếp đón ân cần. Người này cao ráo ưa nhìn như người mẫu, Tư Viện nhìn nhiều vài lần theo thói quen.

Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn đối phương, nhếch mép cười mỉa.

Anh bước nhanh hơn, Tư Viện không thể không tăng tốc độ đuổi theo nhưng chiếc váy thiết kế bó sát làm cô không thể bước nhanh hơn được. Tốc độ di chuyển hại cô ma xát nhanh hơn với máy rung trong cơ thể và dẫn tới một cao trào nho nhỏ.

Đi được nửa đường, cô không chịu được phải dừng lại, sắc mặt ửng hồng, tay bám vào vách tường.

Người qua đường thấy cô như vậy thì quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”

Trong nháy mắt, Ôn Đình Sơn dừng lại, lạnh lùng nói: “Còn không tới đây.”

Tư Viện cảm ơn người qua đường, chịu đựng sự khó chịu bước vào thang máy.

Trong thang máy, cô dựa vào tường để giảm bớt khoái cảm. Ôn Đình Sơn lại như cố ý, tăng tốc độ lên một cấp.

Người quản lý quay đầu lại nhìn cô nói: “Tiểu thư, cô có cần tôi gọi bác sĩ giúp không?”

Tư Viện nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Ôn Đình Sơn giống như không liên quan gì tới anh vậy. Trong lòng cô cáu giận, nghiến răng nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh! Anh chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở đâu là được.”

Người quản lý nở nụ cười lễ phép, sau khi ra khỏi thang máy thì chỉ lối vào nhà vệ sinh cho cô.

Tư Viện chạy đi vội vã, Ôn Đình Sơn lại coi như không nhìn thấy, ung dung bước vào phòng.

Trong phòng đã có người chờ sẵn, thấy Ôn Đình Sơn đến thì vội dẫn thư ký đứng dậy chào hỏi. “Ôn tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp ngài.”

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, ông ta mặc vest thắt cà vạt, tròng mắt lại vẩn đục âm hiểm, dù có cười lên cũng có vài phần nham hiểm khiến người khác không thoải mái.

Nữ thư ký phía sau ông ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát, chiếc váy liền thân màu đen tôn lên đôi chân dài thon thả trắng nõn của cô ta. Đôi hoa tai to màu bạch kim làm khuôn mặt cô ta có vẻ nhỏ lại. Bộ ngực đẫy đà sinh động thu hút cái nhìn của cánh đàn ông.

Người đàn ông trung niên cố tình đẩy cô ả về phía Ôn Đình Sơn bảo cô ả chào hỏi.

Cô thư ký nhìn thấy ngoại hình của Ôn Đình Sơn thì hai mắt tỏa sáng, khóe môi cong lên không ngừng.

Ôn Đình Sơn cũng nhìn thấu tâm tư của bọn họ. Anh cười cười ngồi vào ghế. Người đàn ông trung niên gọi quản lý trình thực đơn lên, “Cũng không biết Ôn tiên sinh thích gì, bò bít tết ở nhà hàng này là tuyệt nhất.”

Ôn Đình Sơn nhìn bộ ngực của cô ả thư ký đang dán trên cánh tay anh, mỉm cười nói: “Tôi thấy sữa bò ở đây cũng không tồi.”

Người đàn ông trung niên nghe thế thì cười ha ha, cảm thấy anh là người đồng đạo. Nữ thư ký cười tươi như hoa, lại càng áp sát vào Ôn Đình Sơn giúp anh gọi món.

Vị quản lý cũng đề xuất một vài món ăn của nhà hàng, bọn họ gọi đồ xong anh ta mới đi ra ngoài.

Tư Viện ngồi trên nắp bồn cầu nhắn tin cho Ôn Đình Sơn, cầu xin anh hạ thấp tốc độ xuống, chân cô gần như không thể bước nổi.

Ôn Đình Sơn rút di động ra liếc nhìn cô ả một cái, cô ả tự giác nhích ra xa một chút. Ôn Đình Sơn nhìn thấy tin nhắn thì nở nụ cười trả lời cô: “Muốn hạ thấp thì tự mình đến đây.”

Tư Viện vừa thấy xấu hổ lại vừa tức giận, anh ta thật quá đáng!

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cô chỉnh lại váy kẹp chặt chân bước vào phòng.

Cô vừa đẩy cửa đã thấy một người phụ nữ gần như dán chặt lấy Ôn Đình Sơn đùa giỡn, đối diện còn có một người đàn ông trung niên cười nhăn nhở dung tục. Ông ta thấy Tư Viện bước vào thì ngạc nhiên hỏi: “Cô là ai?”

Cô thư ký quay đầu lại nhìn Tư Viện cười khinh thường một cái.

Tư Viện lại đi đến bên cạnh Ôn Đình Sơn, bình tĩnh nói: “Tôi là thư ký của Ôn tiên sinh.”

Người đàn ông trung niên và ả thư ký của ông ta cùng sững sờ.

Tư Viện thấy hai bên trái phải của Ôn Đình Sơn đều đã có người ngồi, cô chuẩn bị ngồi vào chỗ đối diện anh, ai ngờ Ôn Đình Sơn lại chỉ vào vị trí của cô ả thư ký nói: “Ngồi đây.”

Cô ả thư ký bị xua đuổi một cách trắng trợn như thế, lập tức sắc mặt trở nên khó coi: “Ôn tiên sinh, ngài không thích em ngồi đây sao?”

Ôn Đình Sơn không nói gì chỉ nhìn về phía Tư Viện.

Tư Viện biết ý của anh, anh đang ép cô làm người xấu.

Cô hít sâu một hơi, lập tức kéo cô ả thư ký ra ngoài, cô ả thiếu chút nữa thì ngã xuống. Khi cô ả đứng vững thì Tư Viện ngồi vào vị trí bên cạnh Ôn Đình Sơn.

“Ôn tiên sinh, thư ký của ngài cũng bất lịch sự quá đi.” Cô ả khinh thường Tư Viện vì cô không xinh đẹp bằng cô ả, dáng người cũng không đẹp bằng cô ả thế mà lại muốn tranh cướp với cô ả? Thật sự không biết lượng sức mình.

Người đàn ông trung niên không nói gì chỉ ngồi một bên xem kịch vui.

Ôn Đình Sơn lại càng không lên tiếng.

Tư Viện oán hận trừng mắt nhìn Ôn Đình Sơn, đột nhiên cô kéo cánh tay Ôn Đình Sơn yểu điệu làm nũng. “Honey, sao anh lại như vậy? Người ta mới đến muộn một chút, anh đã mắt đi mày lại với người phụ nữ khác rồi, đáng ghét.”

Ôn Đình Sơn hơi nhướng mày trước phản ứng của cô. Đây là nét quyến rũ mà anh chưa từng thấy ở cô, nó còn thú vị hơn chuyện trên giường rất nhiều.

Anh vẫn cười và không nói gì.

Cô ả thư ký kia thấy thế thì châm chọc: “Ôn tiên sinh, thư ký của ngài cũng chẳng ra sao, loại cháo trắng rau xanh này ngài cũng có thể hạ miệng được sao?”

Tư Viện liếc nhìn cô ả, tiếp tục dày vò Ôn Đình Sơn: “Honey, sao cô ta dám nói em như vậy? Em không biết đâu~ Chuyện làm ăn hôm nay em không cho phép anh bàn nữa, nếu không sau này em sẽ không để ý tới anh nữa~”

Người đàn ông trung niên cảm thấy ngạc nhiên ngay sau đó lại thấy buồn cười. Ông ta cảm thấy cô thật sự không biết trời cao đất dày là gì, không biết thân biết phận, ai chẳng biết Ôn Đình Sơn ghét nhất là bị người khác dọa dẫm.

Cô ả thư ký cười khểnh chờ xem cô mất mặt.

Ai ngờ Ôn Đình Sơn lại vỗ vỗ tay cô, nói: “Có lý, chúng ta đi.”

Lúc này người đàn ông trung niên hoàn toàn luống cuống, lập tức đứng lên khuyên can. “Ôn tiên sinh, xin ngài bớt giận! Là thư ký của tôi không hiểu chuyện để tôi bảo cô ấy xin lỗi.”

Tư Viện muốn Ôn Đình Sơn xin lỗi cô hơn là cô ả kia. Tên đàn ông xấu xa, dám giở trò làm như lỗi sai đều là của người khác trong khi đó kẻ sai nhiều nhất lại chính là anh.

Không ngờ Ôn Đình Sơn lại ôm eo cô, không hề kiêng dè nói: “Vậy phải xem ý của bảo bối nhà tôi thế nào, đúng không, bảo bối?”

Chết tiệt, thành ra cô là loại phụ nữ cậy sủng thành kiêu sao. Cô không thể không lườm Ôn Đình Sơn một cái, trong mắt người ngoài biểu cảm của cô giống như đang giận yêu vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK