Angus nhìn biểu hiện đầy tham vọng của Isabella, những lời cô nói cực kỳ có tính kích động chỉ cần thêm một chút thôi là có thể làm nhen nhóm thú tính trong anh.
Đáng tiếc, nhìn Isabella như thế khiến máu trong người anh nguội lạnh.
Cuối cùng anh cũng ý thức được những gì Ôn Đình Sơn nói là đúng, cô ta chưa bao giờ dịu dàng vô hại như vẻ bề ngoài.
Trái lại, cô ta là một kẻ mưu mô xảo quyệt, ngay cả Ôn Đình Sơn cũng chưa chắc đã nhìn thấu tâm tư của cô ta.
Anh tin người chuyển hóa Isabella không phải là Ôn Đình Sơn. Nếu Ôn Đình Sơn đã kiên quyết giết chết Isabella như thế, anh ta tuyệt đối sẽ không chuyển hóa cô ta thành ma cà rồng.
Cô ta cũng không thể tự mình chuyển hóa, vậy sức mạnh trên người Isabella bắt nguồn từ ai?
Angus đột nhiên giơ tay lên, Isabella mất cảnh giác lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Cô ta đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất. Nếu là người bình thường thì đã đau đớn đến hộc máu rồi.
Nhưng sau khi rớt xuống từ trên tường Isabella lại không hề tổn hao gì hơn những thế cô ta còn tươi cười đứng lên nhìn Angus đầy khiêu khích.
Cô ta vừa mỉm cười, đột nhiên Angus bị nhấc bổng lên và bị kéo về phía Isabella. Khi anh vừa đến tầm tay của Isabella, cô ta đã siết cổ anh bằng tay không.
Angus muốn tránh nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy.
Isabella thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, gương mặt trở nên dữ tợn: “Đám đàn ông các anh luôn luôn tự cho mình là đúng. Có phải anh cảm thấy chỉ cần cho tôi một chút ngon ngọt là phụ nữ chúng tôi sẽ phải thuận theo các anh sao?”
Cô ta dùng sức ném Angus đi, Angus bay ra xa đập người vào cửa kính rồi văng ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt cỏ dưới tầng một.
Angus cảm thấy như bị một tảng đá đập mạnh vào ngực, anh phun ra máu tươi.
Isabella từ trên cửa sổ nhảy xuống, gót giày cao gót nhọn hoắt đâm xuyên qua ngực anh.
Máu tươi chảy ra từ ngực Angus, Isabella vẫn cười thản nhiên: “Vốn dĩ tôi muốn anh ngoan ngoãn nghe lời giúp tôi đối phó với Ôn Đình Sơn. Nhưng có vẻ như anh không dễ lừa đến vậy, một khi đã vậy tôi đành phải cải tạo anh.”
“Cô muốn làm gì!” Angus phất tay nhấc tảng đá bên cạnh lên và ném về phía Isabella. Isabella lại nhẹ nhàng vung tay lên, tảng đá vỡ vụn thành bột phấn trong nháy mắt.
Cô ta không hề sợ hãi sức mạnh của Angus.
“Quên nói với anh, lúc đem anh về đây tôi đã tiêm thuốc cho anh rồi. Nó sẽ làm giảm sức mạnh của anh tạm thời. Có phải anh cảm thấy mình không còn mạnh như trước hay không?”
Angus không thể tin được nhìn cô ra, anh cũng không ngờ cô ta lại có thể nghiên cứu ra thứ thuốc đó. Bản thân anh phải tốn rất nhiều năm nghiên cứu mà vẫn phải dùng đến máu của Tư Viện mới có thể xử lý Ôn Đình Sơn mà cô ta lại làm ra loại thuốc đó nhẹ nhàng như vậy.
Cô ta đã làm như thế nào?
Isabella nghe được suy nghĩ của anh thì bật cười nói: “Anh sẽ biết nhanh thôi.”
Nói xong cô ta vỗ tay, có hai người bước ra từ trong rừng.
Hai kẻ đó giống như hai gã khổng lồ nhẹ nhàng nhấc Angus lên chờ mệnh lệnh của Isabella. Isabella nói: “Đưa anh ta đến phòng thí nghiệm. Tôi muốn xem máu của anh ta có gì khác biệt.”
—–
“Rời khỏi đây?”
Tư Viện ngây ngốc nhìn Ôn Đình Sơn, cô còn tưởng rằng tai mình có vấn đề hoặc là cô đang mơ. “Anh muốn thả em sao?”
Ôn Đình Sơn mỉm cười, “Viện Viện, em nghe sai rồi. Tôi không muốn thả em mà là tôi muốn đưa em đến nơi khác vì sự an toàn của em.”
Cô biết mà!
Tư Viện đặt dao nĩa xuống nghi ngờ hỏi: “Vì sự an toàn của em? Chẳng lẽ trên đời này còn có người có thể uy hiếp được anh sao?”
Ôn Đình Sơn cười như không cười nhìn cô không nói lời nào.
Tư Viện lập tức nghĩ đến chuyện mình làm ba năm trước lập tức ngại ngùng nói: “Không phải ý em là, đối phương có thể khiến anh sợ hãi phải đưa em trốn đi như này xem ra kẻ đó cũng là kẻ lợi hại, là Isabella sao?”
Ôn Đình Sơn chỉ nói: “Quên đi, tôi đã sắp xếp xong hết rồi. Hôm nay quản gia sẽ đưa em sang Úc, em sẽ ở đó một đoạn thời gian, chờ tôi xử lý Isabella xong sẽ qua đó đón em. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ cho em một hôn lễ hoàn mỹ.”
Tư Viện mỉm cười, cô không quá để ý tới chuyện hôn lễ, trái lại sâu trong nội tâm cô hình như có chút lo lắng cho anh.
“Isabella này là người phụ nữ Angus nhớ mãi không quên, phải không?”
Ôn Đình Sơn vừa gật đầu vừa cắt miếng bò bít tết trong đĩa, theo vết cắt miếng thịt bò chảy tia máu và nước đỏ, món khoái khẩu của Ôn Đình Sơn chính là loại thịt tươi như này.
Tư Viện nhìn miếng bò bít tết chỉ chín một phần như này thì nhíu mày, cô thật sự không thể hiểu nổi cảm giác ăn thịt sống là như nào.
Cô nói: “Lúc đó Angus vì Isabella mới gây chiến với anh, bây giờ Isabella còn sống vậy những hành động lúc trước của anh ta chẳng phải là trò cười sao? Anh ta có biết Isabella còn sống không?”
Ôn Đình Sơn vừa ăn bò bít tết vừa suy nghĩ: “Tôi cũng không dám chắc! Angus đang mất tích cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu. Tình huống xấu nhất có lẽ anh ta sẽ liên thủ với Isabella để chống lại tôi. Bảo bối, tình hình bây giờ còn tệ hơn những gì em nghĩ, mục tiêu của Isabella bao gồm cả em.”
Tư Viện cười khổ, “Đây là em bị anh liên lụy hay là em liên luỵ tới anh vậy.”
Cô không hề quên trong cơ thể mình vẫn còn dược tang. Lần trước tới bệnh viện, cô đã cảm thấy ánh mắt của những yêu thú đó nhìn cô giống như đang nhìn một miếng thịt vậy.
Có thể nói, không có sự che chở của Ôn Đình Sơn, đám yêu thú đó nhất định sẽ xé nát cô dù có tin đồn máu cô không phù hợp với tất cả mọi loại yêu thú.
Ôn Đình Sơn đặt dao nĩa xuống, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống nói: “Em yên tâm, dù thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ em. Tôi vẫn còn đợi kết hôn sinh con với em đấy. Ngoan nghe lời tôi sang Úc nghỉ ngơi một thời gian, chờ tôi đến đón.”
Dù Tư Viện luôn muốn tránh xa khỏi anh nhưng lúc này cô lại cảm thấy mất mát.
Cô muốn tìm giáo sư Hồ nhưng từ cuộc điện thoại lần trước giáo sư Hồ cũng giống như mất tích vậy.
Bây giờ tình huống nguy cấp, nếu cô đi tìm giáo sư Hồ chưa chắc ông ấy đã có thể bảo vệ được cô, cách tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời Ôn Đình Sơn.
Vì thế sau khi ăn xong bữa sáng, Tư Viện liền thu dọn đồ đạc lên xe ra sân bay.
Ôn Đình Sơn nhìn theo bóng cô rời đi, quản gia liền nói: “Tiên sinh yên tâm! Tống gia đã chờ sẵn ở bên kia. Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát tới đó.”
Ôn Đình Sơn hỏi ông ấy: “Ông đã sắp xếp mồi nhử chưa?”
“Tôi đã sắp xếp ba chiếc xe xuất phát khác nhau làm rối loạn tầm nhìn của bọn họ. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không tìm thấy hướng đi của phu nhân.”
Ôn Đình Sơn gật đầu yên lòng lên xe đi đến nơi đã hẹn trước.
Nhưng từ lúc lên xe, anh bắt đầu cảm thấy bất an, anh siết chặt di động, do dự một lúc lâu cuối cùng anh bảo tài xế quay xe chạy tới sân bay.
Anh muốn tận mắt nhìn Tư Viện lên máy bay anh mới yên tâm.
Nhưng tài xế vừa quay đầu xe được vài phút, Ôn Đình Sơn liền nhận được điện thoại của quản gia. “Tiên sinh không hay rồi, phu nhân đã bị bọn chúng bắt đi.”