Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mồ hôi lạnh trên trán của Tiết Quý đã bắt đầu nhỏ từng giọt xuống sàn, hắn ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân đã cho Tề Đẳng Nhàn hai phút để chuẩn bị, nếu như sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra thì hắn ta nên giết chết hắn ngay vào lúc vừa mới xuất hiện mới phải!

Tiết Quý cứ nghĩ là chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi thì cùng lắm Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể gọi đến đây vài người được thôi, nhưng hắn ta đâu thể nào ngờ được một điều rằng số người xuất hiện lại là hơn trăm người, hơn nữa tất cả bọn họ đều là đệ tử của Long Môn, đồng nghĩa với việc bất cứ người nào trong số đó cũng có năng lực đánh đấm cực kỳ tốt.

Tiết Cương cũng hiểu được rằng nếu như hắn ta không ra tay ngay bây giờ thì mọi chuyện sẽ muộn mất, vậy nên hắn ta quyết định rằng muốn đánh giặc thì trước hết phải bắt giam được nhà vua của quân giặc đã.

Hắn ta bỗng nhiên rời khỏi vị trí ban đầu, hai chân bước một bước thật dài để chạy về phía Tề Đẳng Nhàn, rõ ràng là đang muốn bắt lấy hắn để uy hiếp những người còn lại.

Advertisement

“Bốp!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên cao rồi đấm một cú thật mạnh, thậm chí tất cả mọi người xung quanh đều không kịp nhìn rõ động tác vừa rồi của hắn.

Nắm đấm mạnh mẽ ấy giáng thẳng vào mặt của Tiết Cương, khiến cho cả người hắn ta văng ra ngoài, khuôn mặt đầm đìa máu me trông vô cùng đáng sợ.

Advertisement

Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cười cười rồi đứng dậy, sau đó nói: “Này cái tên nhãi con kia, anh đúng là không có đạo đức của một võ sư chân chính, đã lừa gạt lại còn đánh lén người khác, vậy mà đối tượng còn là một người đẹp trai lai láng mới có hai mươi mấy tuổi đầu như tôi…”

Tiết Cương nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt có chút không dám tin tưởng vào những chuyện vừa mới xảy ra, hắn ta thực sự không hiểu tại sao mà bản thân lại bị nắm đấm kia đánh trúng, động tác của Tề Đẳng Nhàn nhanh cứ như điện giật vậy, khiến cho dây thần kinh vận động của hắn ta không thể phản ứng kịp thời trước đòn tấn công đang đến.

Sau khi nghe được những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói, tất cả mọi người đều cảm thấy bó tay, làm gì có con người nào tự tâng bốc bản thân như thế chứ?

“Ê cái tên họ Tề kia, làm người thì phải có lòng khoan dung độ lượng chứ, chuyện của ngày hôm nay cứ quyết định như vậy đi!” Tiết Quý vừa nghiến răng thật chặt vừa cố ưỡn ngực lên rồi nói.

“Anh tưởng anh nói là cứ quyết định như vậy thì mọi chuyện sẽ phải được quyết định như vậy thật sao?” Tề Đẳng Nhàn đáp trả bằng giọng hết sức lạnh lùng.

Giang Khuynh Nguyệt ở bên cạnh cũng thấp giọng nói: “Dù sao thì anh ta cũng là người của nhà họ Tiết đấy, nếu như anh làm cho anh ta quá bẽ mặt thì nhà họ Tiết sẽ đến tìm anh và gây ra phiền phức mất, chuyện đó sẽ không dễ xử lý một chút nào đâu.”

Tề Đẳng Nhàn lại chỉ mỉm cười và nói với cô ta: “Tôi đây còn không sợ thì cô có cái gì mà phải sợ cơ chứ? Có tôi bảo kê cô rồi, cho dù cô có tung hoành khắp cái đất Ma Đô này thì cũng không có vấn đề gì cả!”

Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn lại vung tay lên rồi chỉ vào Tiết Quý cùng bè lũ tay chân của hắn ta.

“Đánh cho tôi!”

Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng, hàng trăm hàng ngàn vị tướng sĩ… Không phải, hàng trăm các đệ tử của Long Môn đồng loạt chen nhau mà xông lên, thi triển quyền cước với phe đối địch.

Tiết Cương còn chưa kịp bò dậy thì đã có một người nào đó giẫm thẳng lên ót hắn ta, khiến cho hắn ta phải nằm ngửa người ra trên mặt đất, sau đó lại đến vô số những bàn chân to khác lần lượt giẫm vào khuôn mặt của hắn ta…

Sau đó Tiết Quý và những tên tay chân mà hắn ta mang theo đều phải trải qua một cuộc giẫm đạp tập thể cực kỳ tàn ác.

Đối với những đệ tử Long Môn đang có mặt tại đây thì Tề Đẳng Nhàn có uy vọng vô cùng cao, dù sao hắn cũng chính là vị võ sư mạnh mẽ đã đánh bại các đại tông sư của Liễu Tông Nham Toái, cũng vì thế nên tất cả mọi người đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Sức lực mà bọn họ dồn xuống dưới chân không hề nhẹ một chút nào, thậm chí bọn họ còn suýt chút nữa giẫm nát cả nội tạng của đám người kia.

“Được rồi, dừng lại đi.” Tề Đẳng Nhàn vung tay lên rồi nở một nụ cười lạnh nhạt.

Đến lúc này thì tất cả mọi người mới dừng lại, sau đó bọn họ đứng tách ra hai bên.

Khi tập trung nhìn vào những người đang nằm ở dưới đất thì sao? Bọn họ nằm co cụm lại với nhau, trên mặt toàn là những vết máu be bét, trên cơ thể toàn là những vết chân dày đặc xếp chồng lên nhau, chỉ cần nhìn vào đó cũng đủ để biết rằng bọn họ đang chật vật đến cực điểm như thế nào.

Ban nãy Tiết Cương vừa mới ra tay với Tề Đẳng Nhàn, cũng vì thế nên hắn ta trở thành đối tượng được chăm sóc hết sức đặc biệt, hắn ta bị giẫm đạp đến mức cả tay lẫn chân đều gãy nát, hoàn toàn không còn tỉnh táo được nữa, thậm chí còn không cử động lấy một lần.

Hắn ta cảm thấy vô cùng ấm ức trong lòng…

Nếu như đấu 1 vs 1 thì không có bất kỳ người nào trong số đó có thể làm đối thủ của hắn ta!

Nhưng nếu như bọn họ chen chúc với nhau và xông lên cùng một lúc như vậy thì bản thân sẽ không còn một chút cơ hội nào để phản kháng cả.

Tiết Quý đau đớn đến nỗi rên rỉ không ngừng. hắn ta liên tục co quắp trên mặt đất.

Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Giang Khuynh Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi của bản thân tê dại, đường đường là thiếu gia của nhà họ Tiết mà lại bị đánh cho một trận đến nỗi trở nên thê thảm như thế này…

Nơi này liệu có còn là Ma Đô nữa không vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK