Vì thói quen ăn uống mà hầu hết người phương Tây đều cao hơn người phương Đông.
Người đàn ông da trắng tên Clark này mạnh hơn hầu hết các chiến binh về phương diện bình tĩnh bẩm sinh.
Điều đáng sợ hơn nữa là anh ta, một người Mễ Quốc, lại thực sự luyện công phu đến mức đáng sợ như vậy, quả thực là không thể tin được!
Hơn nữa cùng cần biết rằng không thể đạt được trình độ võ thuật như vậy chỉ bằng tài năng thể chất! Bởi vì võ thuật Trung Hoa chứa đựng nhiều triết lý văn hóa truyền thống.
Dương Quan Quan kinh ngạc nói: "Người mạnh nhất? Cái này là quá khoa trương rồi!"
Từ Ngạo Tuyết với vẻ mặt xấu xí nói: "Xem ra, kim chủ đứng đằng sau Ngói Hi Đức, chắc chắn là người Mễ Quốc rồi! Nếu không thì làm sao ông chủ CIA lại có thể đến giết tôi kia chứ?"
Ngói Hi Đức có thể nói là tương đối hùng mạnh trong số các quân phiệt Nam Dương, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu kinh chủ đứng đằng sau anh ta là một người Mễ Quốc.
Trận chiến giành lấy mạng sống của Tề Ngạo Tuyết lần này thực sự rất lớn, ngay cả Clark cũng đích thân đến Hương Sơn, điều này giống như quá mức cần thiết, có thể tưởng tượng được tình hình ở Nam Dương phức tạp đến mức nào.
"Con đường tình báo của Vĩnh Dạ Quân các anh thật khá rộng rãi. Các anh thực sự đã biết trước rằng có người sẽ nhắm vào Từ tiểu thư sao?" Tề Đẳng Nhàn không thể không hỏi về tính nhân đạo của vị Vĩnh Dạ Quân này.
"Tân nhiệm quân vương rất có tài trong việc thu thập và điều tra tình báo, điều này đã mở rộng các kênh thông tin hiện có của Vĩnh Dạ Quân chúng tôi. Thông tin của chúng tôi quả thực tốt hơn trước rất nhiều." Người đàn ông nghiêm túc trả lời: "Tuy nhiên, chúng tôi không phải là muốn cứu Từ tiểu thư, bởi vì chúng tôi cảm thấy Tề tiên sinh thế nào cũng sẽ bị liên lụy trong đó, cho nên, mới ra tay cứu giúp.”
Từ Ngạo Tuyết liền làm mặt xấu, bởi vì cô ta cảm thấy bản thân được cứu là vì bọn họ nể mặt của Tề Đẳng Nhàn mà thôi!
Tuy nhiên, khi cô ta nghĩ lại, đúng là nếu không có sự bảo vệ của anh chàng này thì mười mạng sống của cô ta đã mất ở đó.
"Chúng ta có thể tìm được Clark này không? Vì anh ta xuất hiện ở Hương Giang, thì chúng ta sẽ có cơ hội giữ anh ta lại!" Tề Đẳng Nhàn liền nheo mắt chế nhạo.
Lần cuối cùng hắn gặp Clark là khi ở Mễ Quốc, hắn đã bị truy đuổi và bỏ chạy như một con chó lạc, cuối cùng hắn cũng đã trốn thoát được nhờ sự giúp đỡ của Tôn Dĩnh Thục.
Bây giờ Clark đã đến Hoa Quốc, việc anh ta được giúp đỡ để đối xử với người khác theo cách riêng của mình là điều đương nhiên, anh ta phải được nếm trải cảm giác bị rượt đuổi khắp nơi là như thế nào.
"Ngài cũng biết đối phó cao thủ cấp độ này khó khăn đến mức nào rồi đó." Người đàn ông liền lắc đầu, mà bất đắc dĩ nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng đang nghĩ về điều đó, gần như không thể không để mắt tới một bậc thầy có kỹ năng đạt đến mức độ phá vỡ khoảng không, và chuyện gặp được vị cao thủ được coi như một vị thần, thì hầu như là một chuyện không thể.
Năm giác quan của loại cao thủ này là siêu nhân, trực giác của họ giống như của một vị thần tiên.
"Làm sao một người ở trình độ như Clark có thể lặng lẽ đến Hương Sơn của Hoa Quốc?!" Tề Đẳng Nhàn liền quay lại nhìn Từ Ngạo Tuyết, sao đó liền hỏi một cách nghiêm túc.
Từ Ngạo Tuyết sắc mặt liền tối sầm lại, sau đó cô ta liền cau mày mà nói: "Nhà họ Triệu lẽ ra không muốn giết con lừa sớm như vậy, phải không? Lợi ích của họ ở Nam Dương vẫn còn chưa ổn định như vậy mà!"
Tề Đẳng Nhàn liền suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy lời của cô nói cũng có lý, Triệu gia dù có to gan đến đâu cũng không dám hợp tác với CIA của ngưởi Mễ Quốc.
"Gần đây Hương Sơn sẽ tổ chức đại hội võ thuật, rất nhiều cao thủ cũng được mời tới, ngài nhân cơ hội này tiến vào cũng không có gì ngạc nhiên." Người đàn ông của Vĩnh Dạ Quân liền giải thích.
Xe thương vụ đi thẳng đến bờ biển, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Mẹ kiếp, không thể nào?!"