Tề Đẳng Nhàn nhận lấy khối mã não, nhìn thoáng qua, trên đó có khắc hai chữ “Ma Đô”.
“Kể từ giây phút này trở đi, cậu đã là đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, cũng sẽ phải gánh chịu trách nhiệm tương xứng!” Lý Hà Đồ trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện thêm, chỉ tùy tiện cất khối mã não vào trong túi rồi bảo: “Không còn gì quan trọng nữa thì tôi đi trước đây nhé.”
Lý Hà Đồ ngẩn người, thằng nhãi ranh này cũng quá là tự tung tự tác rồi đấy…
Tề Đẳng Nhàn mở cửa xe, nói với Ngọc Tiểu Long: “Về chiêu Bạo Kim Đan đó, nếu cô có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi.”
Vừa dứt lời, hắn đã lập tức lái xe rời đi.
Lý Hà Đồ cau mày hỏi: “Tôi nghe đồn mối quan hệ giữa Ngọc tướng quân và cậu ta rất căng thẳng cơ mà, sao bây giờ hai người lại có vẻ hữu hảo với nhau quá vậy?”
Ngọc Tiểu Long bình thản trả lời: “Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra biến số, chính tôi cũng không ngờ sẽ có ngày mình đồng hành với anh ta. Hơn nữa, chúng tôi đang đứng trên cùng một chiến tuyến.”
“Có điều, thật tình mà nói, anh ta là một con người ưu tú hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng.”
“Vả lại, lòng dạ của anh ta rất phóng khoáng.”
Lý Hà Đồ bĩu môi, ông ta chẳng hề thấy lòng dạ của Tề Đẳng Nhàn phóng khoáng dù chỉ là một chút, chỉ cảm thấy thằng nhãi ranh này đúng là khó ưa thật.
“Hội trưởng Lý đã đích thân tìm tới đây, có thể thấy tình hình ở Long Môn thực sự không ổn, phải chứ?” Ngọc Tiểu Long lại hỏi.
“Đúng vậy… Một lời khó nói hết! Chẳng bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự đi, tôi cũng mong có thể được Ngọc tướng quân hỗ trợ chút ít.” Lý Hà Đồ nói.
Được biết Tề Đẳng Nhàn đã đồng ý nhậm chức đà chủ của phân đà Long Môn tại Ma Đô, Phó Phong Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Với tất cả mọi người mà nói, đây là một sự kiện vô cùng tốt đẹp. Sự gia nhập của Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã châm ngòi cho một nhân tố nổi loạn mới có thực lực mạnh mẽ.
Hơn nữa, hắn lại có mối thù sâu đậm như biển với nhà họ Triệu.
“Xem ra Ma Đô là phải tới, thứ nhất là phải tham gia thi khảo hạch, thứ hai là phải đảm nhận chức đà chủ Long Môn.” Tề Đẳng Nhàn quay lại phòng làm việc của mình tại công ty, thầm thở dài trong lòng.
Cũng may là tình hình ở thành phố Trung Hải này cũng đã dần dần ổn định lại, hắn hoàn toàn có thể thoải mái giao lại tất cả cho Lý Vân Uyển, yên tâm nhìn cô ta quản lý sự vụ dưới tay mình.
Tề Đẳng Nhàn ngồi còn chưa ấm chỗ thì Hướng Đông Tinh đã hung hăng tìm tới cửa!
Tề Đẳng Nhàn rất muốn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên cốc đầu mấy nhân viên dưới trướng trong công ty này hay không, một đám chỉ biết bán đứng thông tin của lãnh đạo, đó đâu phải hành vi nên làm của một nhân viên tốt!
“Tề tổng đúng là có khí phách thật lớn đấy, vừa mở miệng đã đổ cả trăm triệu vào công ty dược phẩm Thượng Thiện! Thế mà vừa sang ngày hôm sau anh đã bỏ bê công việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ khi sắp tan làm mới tới công ty ngồi một lúc.” Hướng Đông Tinh vừa mở miệng đã thốt ra những lời châm chọc khiêu khích, nghe quái gở vô cùng.
“Hướng tổng đừng nóng vội, tôi bận việc nên mới ra ngoài mà!” Tề Đẳng Nhàn bưng trà rót nước cho Hướng Đông Tinh, chỉ mong cô ta sẽ bớt giận.
“Ha ha ha… Bận việc chính là đi gặp mặt bố vợ chứ gì? Tôi cũng rất muốn biết tập đoàn Mộc Tử có thể giúp được gì cho chúng ta?” Hướng Đông Tinh ngay lập tức chọc thủng lớp ngụy trang giả vờ giả vịt của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cực kỳ quẫn bách lúng túng, đánh người không đánh vào mặt, chẳng phải Hướng Đông Tinh nói thẳng toẹt ra thế này là đang không nể mặt hắn hay sao?
Hướng Đông Tinh trầm giọng nói: “Bây giờ công ty càng ngày càng lớn, các mối làm ăn cũng càng lúc càng nhiều, với cương vị là một tổng giám đốc thì anh không nên ham chơi biếng làm như thế! Nếu không cấp dưới của anh nhìn anh mà làm gương thì họ cũng sẽ không nỗ lực cống hiến đâu!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi chỉ là con rối tổng giám đốc thôi, bà chủ thực sự là cô cơ mà, tôi cần gì để tâm cơ chứ.”
Hướng Đông Tinh lại càng bất mãn hơn bao giờ hết, cô ta giận dữ hỏi: “Anh đứng đắn một chút thì sẽ chết hay sao?!”