Tề Đẳng Nhàn mang theo một ít đồ bổ và đi thẳng đến nhà bọn họ, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tinh lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Qua cầu rút ván cũng đâu phải như thế này đâu nhỉ! Dạo gần đây cô càng ngày càng cau có với tôi, tôi đắc tội với cô ở chỗ nào rồi sao?”
Hướng Đông Tinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Tóm lại là tôi cứ nhìn thấy anh là lại không vui, anh biến mau đi!”
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến người phụ nữ bị đến tuổi mãn kinh sớm này mà đi thẳng lên phòng để thăm A Phúc.
Loại phú hào có đẳng cấp như Hướng Đông Tinh này đương nhiên là sẽ có bác sĩ tư nhân rồi, lúc này, bác sĩ đang kiểm tra tình hình sức khỏe cho A Phúc.
“Sức khỏe của ông cụ rất tốt, sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề, không cần phải lo lắng đâu.” Bác sĩ là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nói chuyện rất ôn hòa.
Tề Đẳng Nhàn lại nhìn ông ta với vẻ nghiêm túc và hỏi: “Ông nói thật đấy à?”
Bác sĩ gật gật đầu và không nói gì.
Hướng Đông Tinh lạnh lùng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có ý gì thế hả, nói cứ như thể anh ước gì Chú Phúc xảy ra vấn đề gì thế nhỉ?!”
A Phúc vội vàng nói: “Tiểu thư, làm gì có ai lại nói chuyện với khách như thế? Chắc chắn là Tề tổng cũng chỉ đang lo lắng cho tôi mà thôi, cô đừng nói lung tung.”
Lúc này Hướng Đông Tinh mới thôi không cau có với Tề Đẳng Nhàn nữa.
Đợi đến khi Hướng Đông Tinh đi pha cafe cho Tề Đẳng Nhàn, hắn mới nói với Chú Phúc: “Chú bảo bác sĩ nói dối có đúng không?”
Vẻ mặt A Phúc cứng đờ, ông ấy nói: “Cậu có thể nhìn ra à?”
“Tôi nghe ra! Tai của tôi thính hơn người thường nhiều lắm, tôi có thể nghe rõ được tiếng kêu rất nhỏ do nội tạng của một người khỏe mạnh và một người ốm yếu phát ra. Khí quản của chú có biến đổi bệnh lý, không khỏe mạnh!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ung thư.” A Phúc thở dài một hơi và khẽ giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chẳng trách A Phúc lại bảo bác sĩ giấu bệnh với Hướng Đông Tinh, thì ra là nó đã nghiêm trọng đến thế rồi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Lực bất tòng tâm rồi, ung thư vẫn luôn là bài toán khó của y học.”
“Cơ mà loại bệnh này không thể giấu mãi được đâu.”
“Chú định bao giờ nói với Hướng Đông Tinh?”
A Phúc lắc đầu và nói: “Bây giờ tiểu thư chỉ có một người thân là tôi thôi, tôi sợ sau khi nói với cô ấy thì cô ấy sẽ không thể chịu được sự đả kích như thế này. Ít nhất thì cũng phải để đến sau khi cô ấy có một chỗ dựa mới đã!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đó thật là một điều xa vời, người phụ nữ tên Hướng Đông Tinh này có cái tâm sự nghiệp vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng không còn lúc nào cũng nghĩ việc khiến cho tập đoàn Hướng thị lớn mạnh là nguyện vọng của cha mẹ giống như lúc trước nữa nhưng sự cố chấp của cô ta đối với sự nghiệp là thứ mà người bình thường không thể so sánh được.
Cô ta là một nữ cường có thể noi gương Ngọc Tiểu Long, loại chuyện tình yêu này, tạm thời vẫn hoàn toàn không thích hợp với cô ta.
“Vậy cho nên, Tề tổng, những ngày tháng sau này, mong cậu có thể chăm sóc cho tiểu thư nhiều hơn.” A Phúc nói với ánh mắt điềm đạm.
“Tôi cũng muốn thế, nhưng dạo gần đây cô ta không vừa mắt với tôi.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười bất lực và nói.
A Phúc không nhịn được mà bật cười, ông ấy nói: “Tính tình tiểu thư vẫn luôn rất lạnh nhạt, người có thể khiến cô ấy không vừa mắt chắc chắn có một vị trí rất đặc biệt trong lòng cô ấy. Tôi cảm thấy hai người có thể thành một đôi đấy.”
Tề Đẳng Nhàn giật mình một cái, cảm thấy có hơi đáng sợ.
Mặc dù Hướng Đông Tinh rất tinh xảo và xinh đẹp, nhưng ngoại trừ lần ngắm hoa qua tấm màn che ở Thiên Trì Thang Tuyền đó ra thì hắn thật sự chưa từng có suy nghĩ tương tự.
“Hướng Đông Tinh quá thông minh, chuyện này của chú đoán chừng cũng không giấu được lâu nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn thở dài một hơi và nói.
“Giấu được bao lâu thì cứ giấu, đợi đến khi thực sự sắp không ổn nữa rồi thì tôi sẽ âm thầm rời khỏi Trung Hải. Tề tổng, cậu phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn nhé.” A Phúc nói với vẻ rất nghiêm túc, trong ánh mắt không hề có sự sợ hãi khi sắp phải đối mặt với cái chết.
Người có thể đối mặt với cái chết đều là những dũng sĩ thực sự, chuyện này chẳng liên quan gì đến sự cao thấp của sức mạnh cả.