Quả nhiên, theo cột sống của Ngọc Tiểu Long giật lên, toàn thân cô nhẹ nhàng bật về phía sau.
Ở một bên, Dạ Ma lặng lẽ quan sát cuộc chiến, chỉ thấy quyết định rút lui của mình vô cùng khôn khéo, khiến anh ta cảm thấy mờ mịt trong lòng.
Nhưng Hồng Thần Sách cũng không buông tha cho Ngọc Tiểu Long, ông ta đuổi theo, lại một cước đá Ngọc Tiểu Long, đánh trúng vào âm đ*o của Ngọc Tiểu Long!
"Lão già này hung hãn như vậy, bất kể là quyền ý hay lực quyền hay thể lực đều trên cơ Ngọc Tiểu Long!" Dạ Ma không khỏi kinh hãi, "Nhưng, hắn nói tuổi thọ của hắn không dài... Được rồi, coi như Thọ Nguyên Xương đả thương tên này cũng vô dụng, lão nhị cũng muốn vặn đầu hắn!"
Sau khi Ngọc Tiểu Long rút lui, thân thể cô yếu đi hẳn, cảm giác đau đớn từ thắt lưng truyền đến, cho dù có dùng đến đòn đánh Lâu thủ ảo bộ.
Mặc dù bị Hồng Thần Sách đá vào âm đ*o, nhưng động tác của cô vẫn không chút thay đổi.
Sau khi giữ chặt một chân của Hồng Thần Sách, Ngọc Tiểu Long chắp năm ngón tay lại, ngón tay giống như tia kiếm, khiến người ta có cảm giác hoảng sợ, chỉ về phía bụng dưới của Hồng Thần Sách!
Ngực bụng Hồng Thần Sách bỗng nhiên co rụt lại, khó khăn lắm mới tránh được chiêu Hải đế châm của Ngọc Tiểu Long, lưng ông ta cong lên như con tôm, hai cánh tay giang rộng, trực tiếp đập vào đầu và vai của Ngọc Tiểu Long, chính là chiêu thức song chảm truỷ!
Advertisement
Thời khắc này tựa như lúc Lý Nguyên Bá nâng chuỳ chém giết kẻ thù.
Cho dù phía trước có là một ngọn núi, tất cả đều bị đánh cho tơi bời y như nhau!
Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, cô dồn trọng tâm vào thắt lưng, cả cơ thể được cường hoá, đối mặt với hai quyền tiến đánh tới, cô giang hai cánh tay ra, nhẹ nhàng di chuyển.
Chỉ có điều, thực lực của đối phương quá mức hung mãnh!
Mặc dù Ngọc Tiểu Long không còn dị năng, nhưng ông ta vẫn là bị chấn động, sắc mặt tái nhợt, từng bước từng bước nặng nề lùi về phía sau.
"Quả nhiên, thằng nhãi này Tề Đẳng Nhàn này nói không sai, gặp phải người chênh lệch thực lực quá lớn, thứ gọi là bốn lạng địch ngàn cân vốn không đáng tin cậy. Hơn nữa cũng chỉ là nhu kình, không thể đả thương ta được!". Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng.
Vừa rồi Hồng Thần Sách mới đánh ra hai quyền, bộc phát ra năng lượng xé toạc hư không, cho dù Ngọc Tiểu Long cố gắng giảm bớt uy lực, nhưng nguồn năng lượng quá lớn, căn bản là cô vẫn phải nhận về, không thể dỡ bỏ tận gốc được.
Cái gọi là mượn lực chỉ là dẫn lực của đối phương làm cho cơ thể đối phương mất thăng bằng, mới đạt được hiệu quả đánh trả.
Thái Cực quyền chân chính không chỉ để đánh người, mà còn dùng để bộc phát ra năng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt.
Hai quyền vừa rồi của Hồng Thần Sách bị Ngọc Tiểu Long đỡ được, lập tức thuận thế áp chế cánh tay, nghiêng người đánh tới!
Khi cánh tay bị tấn công, nó bắt đầu dính đầy máu và trở nên dày hơn gấp đôi, gấp ba lần, như thể một thanh sắt lớn đã nhảy qua.
"Hô!"
Ngọc Tiểu Long hung hãn thở ra một hơi, bàn chân nhảy trên mặt đất, né tránh mấy lần.
Cơ thể cô nhanh như chớp, cô lao tới bên trái Hồng Thần Sách và đấm mạnh vào thắt lưng ông ta.
Trong mắt Hồng Thần Sách không khỏi toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Ông ta chính là một cao phủ bất khả xâm phạm, dù cho hao mòn thể lực, tổn thương thể xác cũng đều có thể tự mình hồi phục.
Thế nhưng, là người có sinh mệnh yếu ớt, thọ nguyên cắp cạn, tinh thần khó mà kiên định! So chiêu cùng cao thủ như Ngọc Tiểu Long, thứ bị tiêu hao nhiều nhất chính là tinh thần, nếu hao tổn quá độ, chỉ e đang đánh giữa trận có thể lăn quay ra chết bất đắc kì tử, đó cũng là chuyện dĩ nhiên.
Cũng chính bởi vì điều này, Ngọc Tiểu Long mới có thể đơn thương độc mã khiêu chiến đến với Hồng Thần Sách!
Vì vậy, hô hấp của Hồng Thần Sách nháy mắt đột ngột trở nên nặng nhọc.
Ánh mắt Dạ Ma chỉ mờ đi khi nhìn thấy Hồng Thần né nắm đấm của Ngọc Tiểu Long, sau đó liên tục tiến lên ba bước, sau ba bước này, mỗi lần ông ta tiếp đất, cả nền đất dường như rung chuyển!
Cùng với ba bước, còn có ba cú đấm!
Ba cú đấm này khiến anh ta cảm thấy khó tả, không nhân lực nào có thể sánh bằng.
Khi Ngọc Tiểu Long nhận được cú đấm đầu tiên, bàn tay của Ngọc Tiểu Long đã thả lỏng sức lực, khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên đỏ bừng, rồi tái nhợt.
Nhận quyền thứ hai, cô dùng tới chiêu thức Lãm tước vĩ, sắc mặt chuyển sang xanh xao.
Ở quyền thứ ba, cô trực tiếp dùng chiêu Như phong tự bế đẩy uy lực ra ngoài, nhưng trọng tâm cơ thể lại dồn vào ngay chính xương cụt, cơ thể chịu một đòn công kích mạnh mẽ, xương cụt và trọng tâm như một con chuồn chuồn đạp nước, vừa rơi xuống đã lập tức mượn lực bắn người về phía sau.
Lần bay này của Ngọc Tiểu Long, lưng cô va vào một cây đại thụ, chân phải cô nhấc lên, từ từ lui về sau chống đỡ, mượn lực đỡ của cây mà đạp một cái, cả người lập tức bắn về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, khi cô vừa bắn mình lên thì cây đại thụ ở phía sau kia ngã rầm xuống, phát ra tiếng "oành!" dữ dội.
"Còn muốn đánh sao? Nếu tiếp tục đánh thì ta không nương tay đâu". Hồng Thần Sách nhìn Ngọc Tiểu Long, chậm rãi nói.