Dương Quan Quan thì nghiêng đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi: “Chắc không phải do anh cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp đấy chứ?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Có cái rắm ấy, nếu không phải tôi cân nhắc đến việc cô chưa có địa vị đủ vững chãi ở Ma Đô thì tôi cũng chẳng thèm tiếp đãi bọn họ đâu.”
Dương Quan Quan không nhịn được mà mỉm cười: “Được rồi, tôi tán thành quyết định lần này của anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Một khi còn ở Ma Đô, tôi sẽ luôn luôn đặt lợi ích của cô lên vị trí đầu tiên, cô cứ việc yên tâm là được!”
Dương Quan Quan nghe những lời ấy thì ngây ngẩn cả người, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong ngọt ngào, cô ta nói: “Câu này êm tai đấy, anh có thể nói thêm một vài câu tương tự.”
“Cô không giữ chữ tín thì ông đây cũng chẳng thèm nhiều lời đâu!” Tề Đẳng Nhàn trả lời với vẻ vô cùng keo kiệt.
“...” Dương Quan Quan tức giận tới nỗi không còn gì để nói thêm nữa, nếu còn nói với hắn thêm một hai câu thì chẳng phải cô ta sẽ lại càng dễ bị hắn ta lừa vào tròng hay sao?
Có điều Dương Quan Quan cũng lười không muốn nói chuyện với loại thẳng nam sắt thép keo kiệt đào hoa này, loại người như Tề Đẳng Nhàn thì tốt nhất là nên làm hòa thượng cả đời luôn đi!
Trong lòng Dương Quan Quan có chút khinh thường, cái tên này đấy, trước đây hắn còn than thở là hắn có EQ thấp cơ mà…
Sáng hôm sau Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy từ khi trời còn rất sớm hệt như mọi ngày, đừng thấy hắn tỏ ra thản nhiên ngoài mặt mà lầm, thực ra trong khoảng thời gian gần đây bề ngoài hắn có thả lỏng nhưng thực ra bên trong thì siết chặt lại, ngày nào cũng chăm chú luyện công.
Cả trạng thái về tinh thần và thể xác của Tề Đẳng Nhàn đều chạm tới một đỉnh cao từ trước đến nay chưa từng có.
Tề Đẳng Nhàn chỉ dạy cho Dương Quan Quan tập hết một bài Thái Cực Quyền, sau đó truyền thụ lại cho cô ta một chút suy nghĩ của mình, cuối cùng một buổi sáng luyện công của hôm nay cũng kết thúc.
“Đi nào, tới tập đoàn thôi, hôm nay tôi phải xử lý triệt để chuyện sa thải người cũ và đưa người mới lên nhậm chức!” Tề Đẳng Nhàn mặc quần áo chỉnh tề, lạnh nhạt nói.
“Anh có chắc chắn là Choi Jeong Han sẽ đến xin lỗi không vậy? Nếu như anh ta không đến thì chẳng khác gì anh bị chơi khăm cả.” Dương Quan Quan chân thành nói.
Nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy rất buồn cười. Hắn lắc đầu đáp: “Nếu như anh ta không đến à? Nếu như anh ta không đến thì Tôn Dĩnh Thục cũng sẽ ép anh ta phải đến.”
Dương Quan Quan cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ lập tức theo bước Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Gukoo.
“Tề tổng à, không phải cậu nói cậu sẽ giải quyết được vấn đề hợp tác giữa tập đoàn chúng ta và Tài Phiệt Thượng Tinh sao? Thế nào, cậu đã giải quyết được chưa thế?” Vương Khai Vũ vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã nở nụ cười mỉa mai trào phúng.
“Giải quyết được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Vương Khai Vũ, trên mặt không có biểu cảm nào, trả lời câu hỏi của ông ta.
Vương Khai Vũ phá lên cười đầy khinh miệt, những người nắm giữ chức vụ cao còn lại cũng lắc đầu.
Hôm qua Tề Đẳng Nhàn nói là đi giải quyết nhưng bọn họ lại không thấy bên phía Tài Phiệt Thượng Tinh có bất cứ động tĩnh gì, thế nên bọn họ đoán hơn phân nửa là Tề Đẳng Nhàn lại ba hoa khoác lác mà thôi.
Hôm nay bọn họ muốn nhìn xem Tề Đẳng Nhàn sẽ làm gì để cứu vãn danh dự cho mình!
Vương Khai Vũ nhất định phải đòi cho bằng được một kết quả từ chỗ Tề Đẳng Nhàn, ông ta phải nắm chắc cơ hội này để dồn hắn vào chỗ chết, hạ thấp uy tín và danh dự của hắn, tiến thêm một bước trong quá trình khiến hắn đánh mất quyền lực.
Những người còn lại nắm giữ chức vụ cao cũng đều nằm trong trạng thái gió chiều nào theo chiều ấy, ai có thể khiến tập đoàn ổn định, ai có thể giúp tập đoàn kiếm thật nhiều tiền, vậy thì dĩ nhiên bọn họ sẽ đứng về phía người đó.
Vương Khai Vũ giơ hai tay ra: “Giải quyết được rồi à? Vậy thì người của phía Tài Phiệt Thượng Tinh đâu rồi, quyết định của phía chính phủ đâu rồi? Tề tổng à, tập đoàn Gukoo chúng ta cần một ông chủ có khả năng nhìn xa trông rộng chứ đâu có cần một ông chủ biết ba hoa khoác lác!”
Những lời mà ông ta nói khiến các nhân viên cùng cười trộm, đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh một ông chủ bị cấp dưới của mình là một phó tổng giám đốc khiêu khích như vậy.
Phó Minh Tinh thấp giọng ho khan hai tiếng, cậu ta có cảm giác Vương Khai Vũ có hơi quá khích rồi, nếu bây giờ Tề Đẳng Nhàn xấu mặt tới mức không thể cứu vãn lại danh dự thì sau này cục diện giữa họ cũng sẽ không được tốt đẹp là bao.
Đánh mất quyền lực thì thôi đi, nhưng cũng không thể khiến ông chủ quá mất mặt được.
Tình hình của tập đoàn Gukoo hiện giờ quả thực rất giống với vương triều thời cổ đại, quân vương muốn nắm quyền hành nhưng các đại thần thì lại không muốn trường hợp ấy xảy ra, tất cả đều cấu kết với nhau để khiến quân vương dần dần đánh mất quyền lực. Còn quân vương thì sao, mặc dù không có chút quyền lực nào trong tay nhưng lại được chứng kiến cảnh tượng đất nước bình an, dân chúng giàu mạnh, có thể được người đời sau ghi tên trong sử sách, vậy thì quân vương cũng nên nhận lấy.