“Dì Tống, là hai người kia, dám đánh vệ sĩ của cháu, còn vũ nhục cháu và cha cháu, dì xem mà làm đi!” Long Phi Linh đi tới, nói với Tống Chí Mai.
“Cái gì? Thật to gan!” Tống Chí Mai nhướng mày, bất mãn nói.
Tề Đẳng Nhân lại bước một bước tiến lên, cười tủm tỉm nói: “Dì Tống dì, đã lâu không gặp!”
Sau khi Tống Chí Mai nhìn thấy Tề Đẳng Nhân thì trực tiếp khiếp sợ, bà ta đã chịu lỗ nặng trong tay Tề Đẳng Nhân, hơn nữa, cũng biết sự lợi hại của tên này qua Lý Vân Uyển.
“Mày con mẹ nó đừng có thấy sang bắt quàng làm họ!” Long Phi Linh tức giận nói.
Nhưng Tống Chí Mai lại mỉm cười, nói: “Thì ra là cậu, sao lại tới Thượng Hải mà không nói với dì một tiếng, còn giận sao?”
Tề Đẳng Nhân vội vàng nói: “Sao có thể chứ, cháu tới đây cũng có việc, dự định làm xong rồi mới đến chào hỏi với dì.”
Advertisement
Long Phi Linh ngây ngẩn cả người, chỉ vào Tề Đẳng Nhân, nói: “Dì Tống, người này, dì quen biết sao?!”
“Đúng vậy…… Như thế nào, hai đứa có mâu thuẫn sao?” Tống Chí Mai nhíu mày, trong lòng kinh ngạc, ngay cả Long Tông Toàn còn bị Tề Đẳng Nhân chơi cho chết đi sống lại, con của ông ta lại ở đây gây chuyện, đây không phải là tìm đường chết sao.
“Chính là nó đánh người của cháu……” Long Phi Linh giận sôi máu nói.
Tề Đẳng Nhân trực tiếp tát vào đầu anh ta một cái, nói: “Tôi ngay cả cha cậu còn dám đánh, đánh anh thì làm sao?”
Long Phi Linh trực tiếp bị một tát này tát đến ngu luôn.
Khóe miệng Tống Chí Mai run run, nói: “Long thiếu, chuyện này tôi không nhúng tay, hai người tự mình giải quyết đi.”
Long Phi Linh bực bội nói: “Tống phó đà chủ, dì chắc chắn muốn làm như vậy sao? Không có sự hợp tác của tập đoàn Long thị chúng tôi, những chuyện làm ăn của dì, có thể sẽ không làm được đâu!”
Tống Chí Mai nói: “Chuyện làm ăn của tôi và tập đoàn Long thị không phải dựa vào cậu quyết định, là cha cậu quyết định, cậu có thể đi hỏi cha mình, xem ông ta có tình nguyện bênh vực cậu hay không.”
Long Phi Linh bực bội nói: “Tống Chí Mai, bà con mẹ nó đúng là không biết tốt xấu……”
“Sao anh lại nói chuyện với dì Tống của tôi như vậy? Tôn trọng chút đi!” Tề Đẳng Nhân lại tát một cái lên đầu Long Phi Linh, làm anh ta lảo đảo, suýt nữa té ra giữa đường.
Tống Chí Mai nói: “Nếu là chuyện của cậu, vậy đây tôi mặc kệ, có rảnh tới thì tìm dì uống trà, chúng ta tính đến chuyện tương lai một chút.”
Chuyện tương lai, ngoại trừ chuyện kết hôn ra thì còn chuyện gì?
Tề Đẳng Nhân miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ ông đây nhất định sẽ không đi!
Tống Chí Mai nếu biết được Tề Đẳng Nhân giữ tâm tư cặn bã này trong đầu, nhất định sẽ không màng tất cả mà gọi các anh em băm hắn ra thành trăm mảnh.
“Hẹn gặp lại, dì Tống.” Tề Đẳng Nhân cười tủm tỉm mà tiễn Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai nhìn thoáng qua Long Phi Linh, nói: “Long thiếu, nghe tôi nói một câu, dù có kéo cha cậu tới cũng vô dụng, không muốn chịu thiệt thòi, thì cứ bỏ qua chuyện này đi.”
Sau khi nghe lời nói của Tống Chí Mai, Long Phi Linh không đồng ý, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, nói: “Còn hắn, cái tên khốn này, tôi phải chịu thiệt sao?”
“Tống Chí Mai, bà nói sai chủ đề rồi đấy? Việc làm ăn giữa chúng ta cũng đừng làm nữa.”
“Gọi cho bố tôi cũng không có tác dụng à? Bây giờ tôi sẽ gọi cho ông ấy, ngược lại muốn xem tên ngốc này có thể lợi hại đến mức nào!”
Tống Chí Mai bất lực cười cười, khó thuyết phục một người ngu xuẩn như anh ta, anh ta trực tiếp vung tay lên, mang theo thủ hạ của mình rời đi.
Hợp tác giữa bà ta và tập đoàn Long Thị, không phải do Long Phi Linh định đoạt, người quyết định phải là Long Tông Toàn, có Tề Đẳng Nhàn ở chỗ này, Long Tông Toàn dám xù lông?
Tề Đẳng Nhàn nói như thế nào cũng là thân phận con rể tương lai, khẳng định không dám cố ý hủy việc kinh doanh của bà ta, nếu không, Lý Vân Uyển cũng sẽ không buông tha hắn.
“Anh hai, đừng làm loạn nữa.” Long Phi Vũ đi tới, cau mày nói.
“Đừng làm loạn? Vừa rồi em không thấy hắn đối với anh như thế nào sao?” Long Phi Linh vẻ mặt khó chịu nói, cầm di động bắt đầu bấm số.
Long Phi Vũ cũng biết tính cách bá đạo của bố mình nếu Long Phi Linh ở đây thêm mắm dặm muối, vậy Tề Đẳng Nhàn còn không phải bị chỉnh chết sao?
Trong lúc nhất thời cậu ta có chút nóng vội, nhưng lại không biết nên hóa giải như thế nào.