Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm nay, Dương Quan Quan đang trên đường tới công viên Sâm Hải, lại trùng hợp gặp được Kiều Thu Mộng.

Kiều Thu Mộng cũng mặc đồ thể dục, cô ta đang chạy bộ, hơi thở ổn định, nện bước mạnh mẽ, trông rất có tinh thần.

“Mộng Mộng, cậu lại tới tập thể dục buổi sáng à! Cậu kiên trì quá đi!” Dương Quan Quan nhìn thấy Kiều Thu Mộng thì khá kinh ngạc.

“Đúng vậy, chào buổi sáng nhé Quan Quan, cậu vẫn còn đi theo Tề Đẳng Nhàn luyện công à?” Kiều Thu Mộng nhìn thấy Dương Quan Quan cũng là sửng sốt, cười chào.

Hai người đều không hẹn mà cùng dừng bước, vừa đi vừa nói chuyện.

Dương Quan Quan kể cho Kiều Thu Mộng rằng mình đã luyện công rất vất vả, bây giờ cứ tan ca là lại bị Tề Đẳng Nhàn bắt đi “luyện thêm”, quả thực đau đớn muốn chết.

Kiều Thu Mộng thoáng nhìn ngón tay bị thương của Dương Quan Quan, cũng không khỏi líu lưỡi, trong lòng khá khâm phục cô ta, vất vả như vậy mà vẫn có thể tiếp tục kiên trì, có vẻ không dễ dàng đâu!

Kiều Thu Mộng ngẫm lại chuyện của mình, không phải cũng rất khó khăn sao? Mỗi ngày phải dậy lúc rạng sáng bốn giờ, lần nào cũng khiến cho bản thân mình mệt chết khiếp.

Sau đó, cô ta đã đi làm rất nhiều, còn muốn rút ra chút thời gian tới học tập đủ loại kỹ năng.

Nếu không phải cha mẹ chăm sóc tốt, e rằng cô ta đã mệt tới mức đột tử rồi.

“Cố lên đi, chờ thêm hai ngày nữa bọn mình đi dạo phố với nhau, cứ thả lỏng đi thôi!” Kiều Thu Mộng mỉm cười nói với Dương Quan Quan.

“Được!” Dương Quan Quan vui vẻ đồng ý ngay, tại một ngã ba đường, hai người tách nhau ra.

Dương Quan Quan nghĩ bụng: “Mình phải nỗ lực hơn nữa mới được, Mộng Mộng đi tập thể dục buổi sáng sớm như vậy, kiên trì lâu như vậy, mình cũng không được từ bỏ!”

Tới công viên Sâm Hải, Hoàng Sung còn chưa tới, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang luyện công, trong tay ôm một quả cầu, đứng Mã Bộ đặt quả cầu ở trên tay, không ngừng xoa nắn.

“Cầm đi!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên quay đầu lại, ném quả cầu về phía này.

Dương Quan Quan thấy quả cầu này có vẻ rất nhẹ, nhưng lại nghe được tiếng gió vun vút, liền biết trọng lượng nhất định không nhẹ, sắc mặt biến hóa, cuống quít vận đủ sức lực, đứng thế Mã Bộ để đón lấy.

Cầu vừa rơi vào tay, cô ta bắt đầu lắp bắp kinh hãi, trọng lượng này gần như đang kéo cô ta ngã rạp ra mặt đất!

“Cái này được làm bằng gì vậy, sao lại nặng như vậy?” Dương Quan Quan nâng quả cầu, cố hết sức hỏi.

Quả cầu này e là phải nặng khoảng bảy chục chân có lẻ.

Đồng thời, cô ta cũng thầm kinh ngạc vì thể lực của mình tăng nhanh như vậy, vậy mà có thể nâng một quả cầu nặng bảy mươi cân!

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chì thủy ngân, cho nên cực kỳ nặng, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện, không dễ khống chế. Mấy ngày nữa tôi sẽ dạy cô chơi với nó!”

Dương Quan Quan lạnh cả lòng, cô ta không muốn chơi cái này, muốn làm giống Tề Đẳng Nhàn khi nãy được vài phút, vậy chắc mấy ngày trời cô ta cũng chẳng rời giường nổi mất.

“Một nay cô ôm cái này để đứng tấn.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt ra lệnh.

Dương Quan Quan chỉ biết cười khổ, nhưng cũng cùng cô ta vẫn đồng ý, ôm quả cầu lớn mà đứng Mã Bộ.

Đứng tấn được khoảng hai phút, Hoàng Sung cũng tới nơi, sau đó nghe theo sự chỉ dẫn của Tề Đẳng Nhàn, tiến vào trạng thái luyện công.

Sau khi tập Mã Bộ, lại đến dạy Ngũ Hành Quyền, Tề Đẳng Nhàn chỉ cho hai người cách đánh cọc, sau đó là góc độ và lực độ ra quyền.

Trải qua hai tiếng luyện võ, trời cũng đã tờ mờ sáng.

“Hôm nay dừng ở đây thôi, Dương Quan Quan, biểu chiều lúc tan tầm cô tới tìm tôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Hoàng Sung ngước mặt nói: “Sư phụ, đến bao giờ tôi mới được luyện thêm?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cậu phải áp dụng được Tham Thể Tự và Hình Ý Quyền thành thạo mới có thể luyện thêm, ngộ tính của cậu quá kém, tôi chỉ muốn để cậu cuốn gói khỏi đây thôi!”

Hoàng Sung không dám dông dài, liên miệng nói mình sẽ cố gắng luyện tập, không để Tề Đẳng Nhàn mất mặt gì đó.

Tề Đẳng Nhàn mời Hoàng Sung và Dương Quan Quan dùng bữa sáng ở cửa hàng bánh bao nhỏ, bánh bao của cửa hàng này rất được, vỏ mềm xốp, bên trong thịt nhiều nước nhiều, vừa mới cắn một miếng đã ngập cả miệng.

“Này, mấy người mau nhường đường một chút đi.” Ba người đang ăn bánh bao với nhau, mấy tên du côn miệng đầy mùi rượu tên đi tới, có lẽ bọn họ đã uống rượu suốt đêm.

Tề Đẳng Nhàn hề dao động, vẫn cúi đầu ăn bánh bao như cũ, nói với hai người còn lại: “Nhiều luyện thì phải ăn nhiều hơn, không ăn thì không có sức lực đâu mà luyện võ.”

Dương Quan Quan và Hoàng Sung hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể tự xưng là một người có chút ít địa vị trong xã hội, đương nhiên không cần phải để ý mấy tên đầu đường xó chợ, cũng thản nhiên cùi đầu lo ăn phần của mình.

“Ha hả, mấy anh trai này, tôi dọn cho các anh một cái bàn khác là được rồi, đừng cướp chỗ của người khác như vậy chứ.” Lúc này, ông chủ cửa hàng bánh bao cười ha hả chạy tới, cố gắng giảng hòa và tiếp đón bọn họ.

“Chúng tôi cứ muốn cái bàn này đấy, có vấn đề gì không?” Một tên lưu manh mở miệng quát lớn.

Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: “Có dám động thủ hay không?”

Sắc mặt Dương Quan Quan trắng nhợt, cảm thấy hơi lúng túng.

Tề Đẳng Nhàn trợn tròn hai mắt, hắn nói: “Có tin ông đây thưởng cho cô một suất liên hoàn roi hay không, sao lại không có tiền đồ như vậy hả?”

Dương Quan Quan cắn chặt răng, lấy hết can đảm, cô ta đứng phắt dậy, mở miệng nói với đám người lưu manh đang gây hấn: “Các người muốn ăn, thì cút ra chỗ khác mà ăn, đừng có quấy rầy chúng tôi!”

“Ồ, em gái này xinh xắn thật chứ, cũng cá tính ra phết nhỉ! Sao lại nói chuyện với đàn ông kiểu này hả?” Một tên lưu manh bước tới, giơ bàn tay thô ráp xù xì ra vuốt mà Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan hạ thấp trọng tâm cơ thể, đứng tấn bằng thế Mã Bộ đã luyện tập từ lâu, cảm giác sợ hãi khi nãy lập tức biến mất hơn phân nửa.

Cô ta nhìn cánh tay vươn ra định chạm vào mình, chỉ cảm thấy động tác của đối phương rất chậm, vì thế, cánh tay phải của cô ta nhấc lên cao, hóa thành Đà Hình, động tác dứt khoát bổ thẳng xuống, nắm lấy cánh tay tên côn đồ kia.

Đối phương không kịp phản ứng lại đây cột sống, Dương Quan Quan run lên, giơ tay rồi uốn vài cái!

“Răng rắc!”

Một tiếng giòn vang, tên lưu manh kia lập tức hét thảm, ôm cánh tay ngã lăn quay ra đất, tập trung nhìn cho kỹ, toàn bộ cánh tay gã đã bị vặn ngược lại so với khung xương bình thường, trông trắng khác gì bánh quy vòng.

Hoàng Sung nói: “Đây là cá sấu cắt đuôi sao?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chiêu “Cá sấu cắt đuôi” này của hắn có thể vặt cả hai cánh tay người ta xuống, nhưng Dương Quan Quan hiển nhiên có công lực cao như vậy, dù sao cũng mới luyện công chưa được bao lâu.

Mấy tên lưu manh khác trông thấy cảnh này đều không khỏi giận dữ, sôi nổi tiến tới vây đánh.

Dương Quan Quan thấy nhiều người lên cùng lúc, không khỏi có chút hoảng loạn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.

Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ rất không kiên nhẫn, trong lòng cô ta lại càng căng thẳng và lo lắng hơn.

Mắt thấy một quyền đánh tới mũi mình, Dương Quan Quan theo bản năng tiến lên một bước, tay phải hóa thành trảo hổ chộp xuống, nắm chặt nắm đấm của đối phương, không để kẻ đó có cơ hội thoát thân.

Ngay sau đó, một nắm đấm khác từ phía bên kia đánh tới, cô ta lập tức dùng tay trái che mặt, giơ cùi chỏ lên, vừa đỡ nắm đấm vừa tung ra một đòn “Hổ ôm đầu” đánh thẳng vào cằm tên khốn trước mặt!

Dương Quan Quan cũng là người có chút sức lực, cú va chạm trực tiếp khiến cơ thể của tên lưu manh kia văng khỏi mặt đất nửa mét, hàm của hắn bị gãy, bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi hạ gục liên tiếp hai người, sự tự tin của Dương Quan Quan tăng lên rất nhiều, và nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã bị quét sạch.

Đối mặt với đòn tấn công gọng kìm của hai người cuối cùng, cô ta lập tức né tránh bằng chiêu “Khỉ nhảy cành”, bật xa hơn một mét, khoảnh khắc nhảy lên, sống lưng cô ta rung lên, lao về phía trước như ngựa phi nước đại!

Do khoảng cách quá xa, cộng thêm việc Dương Quan Quan còn thiếu kinh nghiệm thực chiến nên đã ra tay trước, khiến cho tên côn đồ bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng, lập tức giơ tay lên bảo vệ vòm ngực của mình.

Khuỷu tay Dương Quan Quan trực tiếp xiên thẳng vào hai cánh tay của tên lưu manh, đâm cho đối phương lảo đảo đi cũng chẳng vững.

Trong đầu cô ta chợt lóe lên một luồng cảm hứng, cánh tay buông lỏng, giống như một chiếc roi mềm, vụt một cái ra ngoài, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào đũng quần của tên khốn nạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK