Lục Chiến Long rất nhanh đã đưa Dương Quan Quan vào trong linh đường, đứng trước di ảnh của ông cụ Dương.
"Em gái, thắp hương tiễn ông nội đi! Hôm nay có tôi ở đây, ai dám ngăn cản cô tận hiếu, tôi sẽ tiễn hắn đi gặp Diêm vương!" Lục Chiến Long lớn tiếng nói.
Sắc mặt tất cả mọi người ở Dương gia đều rất khó coi.
Lục Chiến Long quá mức cường thế, hơn nữa lời nói cũng có lý, cho dù Dương gia có lai lịch không kém, nhưng cũng không dám chính diện đối đầu với anh ta.
Dương Quan Quan cầm ba nén hương, đốt dưới ánh nến, sau khi quỳ xuống đất, cầm nén hương cắm vào giữa lư hương.
Dương Quan Quan thắp hương, đốt tiền giấy, Lục Chiến Long cũng thắp hương theo.
Sau khi làm xong, Lục Chiến Long đi tới bàn tiếp khách, lấy ra ba trăm tệ, nói: "Tiền lễ!"
Advertisement
Người ghi chép sổ sách giật giật khóe miệng, nói: "Lễ vật của ai?"
"Dương Quan Quan." Mặt Lục Chiến Long không chút thay đổi nói.
"Cái này.......trong sổ kế toán này không có tên của cô ấy." Người ghi chép sổ sách ấp a ấp úng nói.
"Không có, không biết viết thêm vào sao?" Lục Chiến Long trừng mắt, oai phong mười phần hỏi.
"Ách.... ừ, ừ, ừ, tôi lập tức bổ sung." Người ghi chép sổ sách sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, mở một trang mới của sổ kế toán, viết tên Dương Quan Quan, sau đó viết thêm bên dưới "Lục Chiến Long, ba trăm."
Một đám người Dương gia nhìn thấy một màn này, tức giận đến suýt nữa hộc máu.
Lục Chiến Long móc ra ba trăm tệ, hoàn toàn là đang đánh vào mặt bọn họ!
Lục Chiến Long là một quỷ nghèo, thế nhưng vào lúc này, anh ta lại hào phóng sẵn sàng chi ba trăm tệ làm lễ chỉ để trút giận thay Dương Quan Quan.
Ba trăm tệ không nhiều, nhưng đủ tình nghĩa!
Dương gia không thừa nhận Dương Quan Quan, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc viết tên cô ta vào sổ kế toán.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này, có chút buồn cười, đồng thời lại có chút cảm động, lão Lục là một người keo kiệt, ăn bữa cơm cũng phải tính toán tỉ mỉ, lúc này lại bất ngờ rút ra ba trăm tệ làm lễ.
Vào lúc này Dương Tĩnh trầm giọng nói: "Chiến tướng Lục, anh đừng ức hiếp người quá đáng, Dương gia chúng tôi không chấp nhận cô ta, anh còn cố tình làm như vậy là có ý gì?"
Lục Chiến Long nhếch miệng cười, nói: "Sĩ quan Dương cấp tá, cậu muốn dạy tôi làm việc sao?"
Dương Tĩnh chỉ cảm thấy vô cùng uất nghẹn, quan cấp nhất phẩm đè chết người, anh ta không có đủ tư cách khiêu chiến với Lục Chiến Long!
"Dương Tĩnh, anh nhìn tôi không vừa mắt đúng không?"
"Không phải là anh không muốn để cho tôi một phần ba tài sản sao?"
"Được, tôi cho anh một cơ hội!"
Lúc này Dương Quan Quan xoay người lại, nhìn thẳng Dương Tĩnh, lạnh giọng nói.
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày.
Dương Quan Quan nói: "Tôi với anh đánh một trận, nếu như anh thắng tôi, tôi lập tức từ bỏ một phần ba tài sản này! Nếu như anh thua, tôi không có điều kiện, đối với anh mà nói, chỉ có lợi không hại."
Ai cũng không nghĩ tới, lúc này Dương Quan Quan lại nói ra lời nói khinh người như vậy!
Ngay cả Lục Chiến Long cũng không khỏi ngẩn người, sau đó nở nụ cười, thầm nghĩ Dương Quan Quan thật đúng là rất khí phách!
—— Không phải anh đang nhắm vào tôi sao? Được, đến đi, chúng ta trực tiếp đấu tay đôi!
Tề Đẳng Nhàn từng nói với Dương Quan Quan Dương Tĩnh là trụ cột vững chắc của thế hệ Dương gia này, muốn đánh đương nhiên phải đánh với anh ta!
Đánh một vạn người như Dương Viễn Sơn cũng không bằng đánh một Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh nghe thấy Dương Quan Quan chủ động khiêu khích mình, anh ta ngây ngẩn cả người, sau đó sắc mặt dần trở nên u ám và lạnh lùng.
Trong mắt anh ta, Dương Quan Quan chính là một kẻ yếu đuối, hèn nhát, bị người như vậy khiêu khích, với người kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể chịu được? Chẳng lẽ anh ta đã khiến Dương Quan Quan cảm thấy mình như một kẻ dễ bị bắt nạt sao?
"Thế nào? Không dám sao?"