Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“4.5 tỷ được không? Không thể giảm nữa đâu.” Tề Đẳng Nhân thở dài nói.

“3 tỷ.” Từ Ngạo Tuyết khó chịu nói.

Tề Đẳng Nhân duỗi tay lại nhấn một cái.

Từ Ngạo Tuyết đau đến suýt nữa lăn lộn trên giường, nước mắt còn chảy ra, cô ta thở hổn hển liên tục.

Advertisement

Tề Đẳng Nhân nói: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, 4 tỷ, không muốn dây dưa với cô nữa. Nếu lại không muốn, vậy thì bỏ đi!”

Từ Ngạo Tuyết cầm lấy sách ném vào mặt Tề Đẳng Nhân, nhưng cuối cùng lại bị hắn

nhẹ nhàng né được.

“Bị thương thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng

nóng tính như vậy, sẽ ảnh hưởng miệng vết thương khép lại.” Tề Đẳng Nhân nói.

“Tôi khép lại cái mặt anh! Anh cũng biết tôi bị thương chỗ này mà còn cố ý ấn vào?!” Từ Ngạo Tuyết giận dữ nói.

“Tôi chỉ là thấy cô có chút gầy ốm, cho nên sờ thử xem có phải thật hay không thôi.” Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.

Từ Ngạo Tuyết cũng biết hắn là một tên khốn nạn không có điểm mấu chốt, nếu cứ tiếp tục dong dài với hắn, nói không chừng, miệng vết thương của cô ta sẽ bị ấn xuất huyết mất.

Vì thế, cô ta cũng chỉ có thể trầm mặt nói: “Vậy lấy giá gốc, 4 tỷ! Anh đừng có mà chơi chiêu với tôi.”

Tề Đẳng Nhân nói: “Tôi chơi chiêu cái gì? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng ở đây này, nếu còn không tin, cô có thể tìm luật sư xem thử!”

Từ Ngạo Tuyết khẽ hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy hợp đồng cẩn thận đọc, sau khi đọc xong từng câu từng chữ, đến khi cô ta không có phát hiện ra vấn đề gì, lúc này mới vừa lòng.

“Nhanh nhanh chuyển 4 tỷ tới, sau đó ký tên lên hợp đồng là được.” Tề Đẳng Nhân nói.

“Anh ký tên trước rồi tôi mới chuyển.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhân nhún vai, cầm lấy hợp đồng tới ký tên, sau đó giao cho Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết vừa lòng gật đầu, cầm lấy điện thoại di động gọi đi một cuộc điện thoại, nói: “Đã lấy được quặng sắt ở Nam Dương, tôi gửi số tài khoản cho anh, sau đó anh gửi tiền qua đi đi.”

Nói xong lời này, cô ta trực tiếp cúp điện thoại, giống như sợ Tề Đẳng Nhân nghe được cái gì.

Nhĩ lực của Tề Đẳng Nhân rất tốt, cho dù không bật loa ngoài, hắn cũng có thể nghe được bên kia đang nói cái gì.

“Cô phòng bị tôi như vậy làm gì? Người ta thường nói một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, chúng ta cũng không biết đã có bao nhiêu ngày rồi.” Tề Đẳng Nhân cợt nhả mà nói.

“Đừng có ba láp ba xàm ở chỗ này của tôi, mau đọc số tài khoản của anh cho tôi!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

Sau khi Từ Ngạo Tuyết gửi tin nhắn đi, không tới ba phút sau, điện thoại Tề Đẳng Nhân di đã truyền đến âm thanh chuyển tiền, 4 tỷ đã được chuyển đến.

Tề Đẳng Nhân trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Ngư, nói: “Alo, Trần Ngư, cái quặng sắt bỏ đi tôi đã bán được rồi, 2 tỷ!”

“Ừ ừ, nhớ chuyển cho tôi một trăm triệu tiền thuê trung gian? Được được, được rồi, tôi mà còn từ chối thì bất lịch sự quá.”

“Được được được, không cần cảm ơn tôi, chuyện nhỏ thôi.”

Từ Ngạo Tuyết nghe được thì ngạc nhiên, sau đó khinh thường nói: “Cũng không biết cái tên khốn nạn nào nói, tuyệt đối sẽ không báo chênh lệch giá cả, không hố bạn bè, hiện tại đã trực tiếp tính kế người ta được 2 tỷ, còn có mặt mũi lấy tiền thuê!”

Tề Đẳng Nhân cười trầm ngâm rồi cúp điện thoại, nói: “Tôi có nói như vậy sao? Sao tôi lại không nhớ nhỉ? Cô cứ dưỡng thương cho tốt đi, còn có mối làm ăn nào thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

Từ Ngạo Tuyết lạnh mặt nói: “Cút!”

Tề Đẳng Nhân cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Từ Ngạo Tuyết cầm hợp đồng, đồng dạng cũng cảm thấy mỹ mãn, nhiệm vụ này, xem như hoàn thành, cũng coi như bước đầu tiên trên con đường thăng tiến của cô ta.

Trong lòng cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện tại, chỉ cần an tĩnh dưỡng thương, qua mấy ngày nữa, là có thể xuất viện trở về thủ đô rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK