Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dùng tốc độ cực nhanh lao về phía mình, không chần chừ gì, hắn ta rút một quả bom xung kích ném ra ngoài, đồng thời nhanh chóng nhảy xuống khỏi tòa nhà tầng hai!
Tề Đẳng Nhàn còn chưa đuổi kịp Tạ Cuồng Long, một viên pháo sáng đã kịp lao đến chỗ anh.
Hơn nữa, thời gian Tạ Cuồng Long bóp pháo sáng vô cùng chuẩn, chỉ cần bay đến chỗ Tề Đẳng Nhàn liền có thể phát nổ vào đúng thời điểm này.
Tề Đẳng Nhàn không kịp nghĩ ngợi, đột nhiên thực hiện chiêu thức "Nhện đạp nước" nằm xuống, sau đó đập mạnh đầu xuống đất, biến thành "con gà vàng mổ thóc" trực tiếp đập nát mặt đất vững chắc, chôn vào nửa cái đầu vào cái hố vừa mới tạo thành.
Advertisement
Ngay khi quả pháo sáng phát nổ, anh lập tức rút đầu ra, nhưng lúc này, dù anh muốn đuổi theo Tạ Cuồng Long, thì hắn ta cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Chậc, thật thú vị!” Tề Đẳng Nhàn phủi sạch bụi đất bên trên mũ sắt, nhếch miệng cười.
Tai anh vẫn còn ù sau vụ nổ của quả pháo sáng, sau đó là liên tiếp những âm thanh chói tai liên tục kích thích dây thần kinh thính giác của anh.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ, liền cảm giác được nguy hiểm đang trờ tới!
Advertisement
Cơ thể lập tức phản ứng lại, sống lưng rung chuyển, mông ưỡn lên, cả người bật ra ngoài.
Khoảnh khắc người vừa mới bật ra ngoài, hai viên đạn đã hạ cánh chính xác vào vị trí mà anh vừa đứng.
Bóng dáng của Tạ Cuồng Long xuất hiện trên hàng rào cách đó ba mươi mét, trên tay cầm một khẩu tiểu liên.
"Đứa trẻ ngoan!" Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, nói.
Tạ Cuồng Long lại cười lạnh ném xuống một cái bom khói, quả bom chuẩn xác hạ cánh dưới chân của mình, sau đó, trực tiếp từ trên tường rào nhảy xuống, nhanh chóng biến mất không vết tích.
Tề Đẳng Nhàn cẩn thận quan sát bằng tất cả giác quan, nhưng rất khó để bắt được dấu vết của Tạ Cuồng Long, bởi vì có hai viên đạn làm mồi nhử nổ tung ở hai bên người anh, âm thanh của bom mồi tạo thành một sự xáo trộn mạnh mẽ đối với thính giác của anh lúc này!
“Hiển nhiên, các cao thủ võ công dân gian vẫn rất khó thích nghi với hoàn cảnh chiến trường!”
Lúc này Lục Chiến Long bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Nhưng Ngọc Tiểu Long lại nói: “Cũng không hẳn là vậy...”
Cô buột miệng muốn nói về việc cùng Tề Đẳng Nhàn quét sạch tiểu đội Ác Triệu lần trước, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt xuống.
Chuyện đó là tuyệt mật, ngay cả cấp trên cùng lắm cũng chỉ có vài người biết, ngay cả Lục Chiến Long cũng không hề hay biết.
Lục Chiến Long hoài nghi hỏi: “Này, cậu muốn nói cái gì? Sao không nói tiếp?”
Ngọc Tiểu Long cười cười nói tiếp: “Cũng không hẳn là như vậy, anh ta cũng khá là hiểu biết về công nghệ vũ khí hiện đại.”
Lục Chiến Long nói: “Nhưng thế này thì cũng chưa đủ nha... còn kém xa lắm! Muốn đánh thắng được Tạ Cuồng Long trong hoàn cảnh thế này gần như là điều không thể.”
Người đang xem trận đấu đều có biểu cảm rất căng thẳng.
Họ cũng nhận thấy rõ ràng rằng Tạ Cuồng Long đang chiếm ưu thế tuyệt đối trong trận đấu này. Vì từ khi bắt đầu vào sân đấu cho đến giờ, Tề Đẳng Nhàn chưa thực hiện được một đòn tấn công hiệu quả nào, hoàn toàn bị Tạ Cuồng Long áp đảo.
Vả lại hắn cũng cảm thấy rất bất mãn, dù sao trong tay Tạ Cuồng Long cũng có hai khẩu súng, một khẩu MP5 và một khẩu Glock-18, cả hai đều có tốc độ bắn nhanh nên rất khó tìm được cơ hội cận chiến.
Tuy uy lực của súng lớn, nhưng đạn ít và không thể bắn tự động.
Cho đến giờ, Tề Đẳng Nhàn chưa bắn một phát súng nào.
“Nếu anh chỉ có chút bản lĩnh như vậy thì vẫn là nên nhận thua sớm đi, tôi còn chưa có thể hiện thực lực đâu.” Tạ Cuồng Long đầy đắc ý nói.
“Kỹ thuật chiến đấu đường phố của cậu rất giỏi.” Tề Đẳng Nhàn không thể không công nhận điều này, gật gật đầu nói.
Trong lần truy đuổi vừa rồi anh ta thậm chí đã trúng mai phục của Tạ Cuồng Long, đạp trúng vào cái bẫy được Tạ Cuồng Long đặt sẵn từ trước, hai quả bom choáng đã suýt làm mù mắt và khiến hai tai hắn bị điếc.
May mắn là hắn đã tránh được.
Lúc nãy khi thấy tình huống đó, hai tay cả Lục Chiến Long và Ngọc Tiểu Long đổ mồ hôi, họ đều cho rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ thất bại.
“Tên Tạ Cuồng Long này thật bỉ ổi, toàn không dám đối đầu trực diện!” Dương Quan Quan cả giận nói.
“Chiến trường thực sự là như vậy, phải dùng mọi biện pháp để giết được địch.”
“Anh đừng có tưởng rằng lính đặc chủng đều hung hãn vô địch, kiểu một người bằng một trăm người...”
“Lính đặc chủng chân chính, luôn là giết người bằng đủ các thủ đoạn không để lại dấu vết như hạ độc, đặt mìn, ám sát. ”
“Có khi còn chưa nhìn thấy người thì đã chết rồi.”