Tề Đẳng Nhàn lại không được thoải mái cho lắm, Lý Vân Uyển đã đặt phòng này rồi, đối phương còn vứt ra một xấp tiền muốn cướp?
"Nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian chúng tôi gọi món, một lúc nữa Vương tổng muốn mười mời Hướng tổng đến đây ăn cơm, làm chậm trễ thời gian, cẩn thận tập đoàn Mộc Tử nhà cô bị phá sản đóng cửa!" Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nói.
Lý Vân Uyển nói nhỏ "Cô ta là thư ký của Vương Hổ, thiếu gia tập đoàn Hổ Môn, Từ Tiểu Ngọc, không nhất thiết phải vì một bữa ăn mà chọc vào cô ta."
Tề Đẳng Nhàn không ngờ rằng người phụ nữ này lại là thư ký của Vương Hổ, hơn nữa Vương Hổ còn ăn cơm cùng với Hướng Đông Thanh?
"Dựa vào cái gì phải nhường? Đây là phòng chúng tôi đặt trước." Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Từ Tiểu Ngọc nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói "Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm những việc ngu ngốc, nếu không, thuốc hối hận cũng không kịp ăn đâu."
Lý Vân Uyển mím chặt môi không dám nói chuyện, tập đoàn Mộc Tử không dám tranh giành cùng với tập đoàn Hổ Môn, quả thật đối phương có năng lực khiến tập đoàn Mộc Tử phá sản trong phút chốc.
"Nhanh nhường phòng cho tôi, mười nghìn tệ này coi như bồi thường cho các người, ra ngoài mua đồ ăn mà bồi bổ cho bản thân."
"Tập đoàn Hổ Môn muốn phòng này, trực tiếp ném ra ngoài đi, đỡ tốn thời gian."
Từ Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ trên tay mình, sau đó lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn lại ngồi yên không thèm nhúc nhích, dùng đũa gắp một miếng đùi gà, sau đó chậm rãi gặm.
"Lý Vân Uyển? Đây là tiểu bạch kiểm mà cô nuôi? Mau bảo hắn cầm tiền rồi cút đi."
"Cùng một việc, tôi không muốn nói hai lần!"
Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, nói "Chúng ta đi thôi!"
Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả, nói "Tôi vẫn chưa ăn no, đi cái gì mà đi, cô mời tôi ăn cơm, mời được một nửa thì thôi à? Không khỏi thiếu nghĩa khí quá đấy! Lần sau, cô đừng hòng qua đêm ở Vân Đỉnh Thiên Cung nữa."
"Vân Đỉnh Thiên Cung? Hahaha, thật là buồn cười, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh, trông giống người ở được biệt thự xa hoa nhất Trung Hải không? Vân Đỉnh Thiên Cung giá trị ước chừng 20 tỉ tệ, còn đáng giá gấp mấy lần công ty của tiêu phú bà đang bao nuôi cậu." Từ Tiểu Ngọc nghe vậy liền cười khẩy. . Đam Mỹ Hiện Đại
"Nếu anh ta ở được Vân Đỉnh Thiên Cung, thì chúng ta cũng ở được Tử Cấm Thành ở Đế Đô rồi!"
"Loài người này rõ ràng là đang giả vờ giả vịt mà thôi, mọi người cứ coi như đang nghe chuyện cười thôi, không có gì đáng nói cả."
Lý Vân Uyển sống chung với Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay, biết rõ hắn là loại người ăn mềm không ăn cứng, có lẽ thật sự không nhường phòng bao này cho Từ Tiểu Ngọc đâu.
Cô ta thở dài một tiếng trong lòng, Tề Đẳng Nhàn không sợ tập đoàn Hổ Môn, nhưng cô ta sợ mà...
Tập đoàn Mộc Tử bé tí tẹo, căn bản không đủ cho tập đoàn Hổ Môn chơi đùa, nếu thật sự chèn ép, phá sản là chuyện một sớm một chiều mà thôi.
"Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, không muốn gây sự, tập đoàn Hổ Môn gì đó của các các người cũng được, tập đoàn Long Môn cũng thế, đều cút hết đi, đừng làm phiền tôi ăn cơm!" Tề Đẳng Nhàn không để ý bọn họ trào phúng, mà bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Từ Tiểu Ngọc đột nhiên trở nên u ám, nói "Đúng là nghé con không sợ cọp, anh biết anh đang nói lời ngu ngốc gì không?"
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gặm đùi gà, bình tĩnh nói "Cùng một lời nói, tôi không muốn nhắc lại lần hai."
Từ Tiểu Ngọc cũng vừa nói lời tương tự như Tề Đẳng Nhàn, nghe thấy hắn ta nói lại lần nữa, chỉ cảm thấy châm chọc, đùa cợt khó có thể nói bằng lời, lửa giận trong lòng càng bùng lên.
"Thư ký Từ, tên này không chỉ nghèo mà còn ngu! Dường như nghe không hiểu tiếng người."
"Dám giả vờ giả vịt trước mặt chúng ta, quả thật là não hỏng rồi!"
"Cho anh tiền, thì thành thật mà nhận đi, sau đấy nhường phòng cho chúng tôi, đừng có ở đây lảm nhảm nữa, cẩn thôi tôi đánh gãy chân chó của anh, khiến anh bò ra khỏi phòng."
Người của tập đoàn Hổ Môn đi theo Từ Tiểu Ngọc cũng không ngừng cười lạnh.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Đừng nói cô chỉ là thư ký cả tập đoàn Hổ Môn, cho dù Vương Hổ đích thân đến đây tôi cũng không nhường."
"Ăn nói ngông cuồng!"
Từ Tiểu Ngọc không nhịn được lạnh giọng quát lớn.
"Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn, cầm tiền rồi cút cho bà! Tiền này đủ cho cậu ăn nửa năm rồi đấy!" Một người đàn ông mặc tây trang bước lên, tức giận hét, nâng tay lên cầm lấy mép bàn, chuẩn bị lật.
Ánh mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh xuống, vươn tay giữ chặt bàn, mặc kệ người đàn ông mặc tây trang dùng lực thế nào đi nữa, cũng không di chuyển cái bàn được chút nào.
Trán hắn ta nổi gân xanh, mặt đỏ bừng, dùng toàn bộ sức lực rồi nhưng vẫn như cũ không thể lật nổi bàn.
"Muốn phòng, thì bảo Vương Hổ tự mình đến đây, quỳ xuống dập đầu với tôi, nói không chừng tôi còn nể mặt hắn mời Hướng Đông Thanh ăn cơm, mà cho mặt mũi, nhường phòng cho hắn. Các người ấy hả... Chậc chậc, không được!" Tề Đẳng Nhàn khinh thường, tay trái cầm đùi gà, tay phải chống lên mặt bàn, cười lạnh nói.
"Mẹ mày!" Người đàn ông mặc tây trang tức giận, hai tay đặt xuống dưới mặt bàn, dùng sức lặt lên.
Tề Đằng Nhàn không động đậy, tay phải vẫn như cũ giữ chặt bàn, không nhúc nhích.
Mọi người thấy vậy, cũng vô cùng ngạc nhiên, sức lực tên này lớn đến mức nào?
"Có tí sức lực ngu ngốc đấy là có thể kiêu ngạo hống hách à? Anh phải biết rằng trong xã hội này, không phải xem ai có sức lực hơn là có thể đứng vững, mà phải xem ai có quyền có thế!" Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói.
Từ Tiểu Ngọc đi đến trước bàn ăn, khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt lấp đầy bởi sát khí.
Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói "Xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé như thế!"
"Chúng tôi là người của tập đoàn Hổ Môn, chúng tôi muốn ăn nhường phòng này thì anh phải nhường."
"Anh không muốn nhường? Vậy cũng được, để xem anh được mấy cân mấy lạng, đủ cho bọn tôi dạy dỗ không."
"Hơn nữa, chúng tôi dạy dỗ anh, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."
Nói xong, Từ Tiểu Ngọc nhổ một bãi nước bọt vào trong bát canh xương.
Người của tập đoàn Hổ Môn xung quanh đứng thành một vòng, bao vây Tề Đẳng Nhàn.
"Anh rất thích ăn? Chưa ăn no?"
"Không sao, uống hết bát canh này, anh cũng đủ no rồi đấy."
"Uống hết bát canh này, sau đấy ngoan ngoãn cút ra ngoài với Lý Vân Uyển, tôi có thể tha thứ cho sự vô tri của anh."
Từ Tiểu Ngọc giễu cợt, cho rằng mình đang giữ ưu thế.
Tề Đẳng Nhàn lập tức cảm thấy ghê tởm, ăn không trôi nữa, tiện tay vứt miếng đùi gà sang một bên, sau đó ngoài cười nhung trong không cười "Cố có biết không, ông đây ghét nhất là người khác giẫm đạp đồ ăn!"
"Gi ẫm đạp đồ ăn? Tôi giẫm đạp cho anh xem." Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói.
"Phi! Phi! Phi!"
Người của tập đoàn Hổ Môn nhao nhao mở mồm, mỗi người một bãi nước bọt vào trong bát canh.
Từ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói "Anh uống hết cho tôi, nếu không, hôm nay dưới đáy cảng Trung Hải, lại có thêm một cái xác."
Lời của Từ Tiểu Ngọc, khiến Lý Vân Uyển có cảm giác không rét mà run."
Tập đoàn Hổ Môn, quả thật có năng lực làm ra chuyện đấy!