Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người lái xe khiến Tề Đẳng Nhàn có hơi ngoài ý muốn.

Thế mà lại là Hoàng Sung mới nhận chức ở Tư Bản Thiên Lại ngày hôm qua.

Tề Đẳng Nhàn không do dự mở cửa xe, dẫn theo Hướng Đông Tình lên xe.

Sau khi hai người lên xe, Hoàng Sung khởi động xe chạy ngay, viên đạn bắn vào sau xe đùng đùng như mưa rơi nặng hạt, làm cửa kính bị vỡ nát.

May thay, kỹ thuật lái xe của Hoàng Sung rất tốt, tốc độ xe rất nhanh nên bọn họ đã bỏ lại đám truy sát rất xa.

Dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng mặt Hướng Đông Tình vẫn đen như đít nồi.

Cô ta rất tức giận, không ngờ rằng đối thủ lại hèn hạ đến như vậy, dám phục kích cô ta trước mộ của ba mẹ đã vậy còn canh lúc đang an táng anh trai ra tay!

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng khó coi, hắn cũng tức giận không kém vì làm như thế thật đúng là không có đạo đức, thậm chí là không còn chút nhân tính nào.

"Sao cậu lại ở đây? Tốt nhất là nên cho tôi một lời giải thích đàng hoàng.", Tề Đẳng Nhàn nói với Hoàng Sung.

Hoàng Sung xuất hiện ở núi nghĩa trang giúp hắn và Hướng Đông Tình thoát khỏi nguy hiểm, thế thì cũng quá trùng hợp rồi.

Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, dù Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến đâu cũng có khả năng bị bắn chết.

Những tay súng đó một khi bao vây toàn bộ thì trừ khi hắn mọc cánh bay lên bằng không hắn và Hướng Đông Tình chết ở chỗ này là cái chắc.

Hoàng Sung nói: "Lúc nãy bị phục kích là do Vương Hổ sắp đặt, tôi vừa biết tin là chạy tới đây ngay."

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, nhớ lại lúc trước Hoàng Sung là người dưới quyền Từ An, còn rất được coi trọng. Tập đoàn Hổ Môn và nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, Vương Hổ muốn ra tay thì chắc chắn Long Môn cũng nhận được tin báo này. Hoàng Sung lăn lộn trong Long Môn mấy năm nay nên có vài tai mắt cũng là chuyện bình thường.

"Vương Hổ?"

"Tôi nhất định phải xé xác tên đó ra!"

Hương Đông Tình điên tiết nói, giọng điệu độc ác, cô ta nghiến răng đến mức chảy ra máu.

Nơi đây là mảnh đất bình yên cuối cùng trong nội tâm của cô ta, đã thế hôm nay còn là một ngày bi thương đau khổ.

Gặp phải chuyện vào ngày hôm nay, ở đúng chỗ này thì làm sao tinh thần cô ta không sụp đổ được cơ chứ?

Tề Đẳng Nhàn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Cậu có chắc do Vương Hổ làm không?"

Hoàng Sung khẽ gật đầu, nói: "Tin này hẳn là đáng tin cậy, ngoài anh ta ra thì hiếm ai có thể dùng thủ đoạn này đối phó với Hướng tổng."

Tề Đẳng Nhàn nghe xong rơi vào trầm tư.

Hướng Đông Tình lửa giận ngút trời nói: "Mau chạy đến tập đoàn Hổ Môn, tôi muốn tự mình đi tìm Vương Hổ!"

Hoàng Sung không nói gì, vẫn chạy xe bình thường.

Tề Đẳng Nhất nói đùa: "Bây giờ cô đi tìm anh ta để cho anh ta có cơ hội giết cô thêm lần nữa à?"

Hướng Đông Tình nghe xong càng nổi giận: "Tôi phải cho ba mẹ tôi một lời giải thích! Mấy người không dám đi thì một mình tôi đi!"

"Giờ cô cần phải bình tĩnh lại.", Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.

"Bình tĩnh? Bình tĩnh làm được cái gì? Bình tĩnh là có thể cho ba mẹ tôi một lời giải thích hả?", Hướng Đông Tình hơi mất lý trí, giọng điệu cao vút.

Dĩ nhiên chuyện này làm tổn thương đến tinh thần cô ta vô cùng, cảm xúc không thể kiềm chế nổi.

Đổi lại người suy bụng ta ra bụng người cũng sẽ không bình tĩnh được rồi xách dao đi giết cả nhà kẻ chủ mưu ngay tức khắc.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi sẽ giúp cô mang lời giải thích trở về nhưng không phải là bây giờ."

Hướng Đông Tình cau mày: "Vậy thì khi nào?"

"Tối hôm nay.", Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nói.

"Tại sao phải chờ đến tối nay?!", Hướng Đông Tình khó hiểu, vẫn còn tức giận.

"Bởi vì đêm nay không trăng không sao(*).", Tề Đẳng Nhàn mặt không cảm xúc nói tiếp.

Hướng Đông Tình ngây ra, ngay cả Hoàng Dung đang lái xe cũng không khỏi cảm thấy cổ họng hơi khô đắng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Đêm đen gió lớn dễ giết người.

Tề Đẳng Nhàn nói đêm nay không trăng không sao thì chỉ có ý muốn giết người mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn không phải là kẻ thích chém giết thế nhưng hôm nay hành động của Vương Hổ làm hắn cảm thấy buồn nôn, động chạm đến điểm mấu chốt của người khác.

Hướng Đông Tình bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm bình tĩnh lại, yên lặng một lúc mới hỏi: "Hình như làm như vậy có hơi quá không?"

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, mới vừa rồi Hướng Đông Tình còn nổi trận lôi đình đòi liều mạng với Vương Hổ.

Kết quả nghe hắn nói vậy thì thấy chuyện này hình như không được tốt lắm...

"Không có gì quá đáng cả, Vương Hổ làm mùng một thì chúng ta làm mùng mười lăm.", Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.

"Thật à...", Hướng Đông Tình do dự nhíu mày.

Cô ta chỉ là nhà kinh doanh còn là phụ nữ, không phải kiểu người trong giang hồ như Vương Hổ.

Hướng Đông Tình làm ăn đã lâu nên chưa từng dùng thủ đoạn không còn nhân tính để đối phó với kẻ như vậy.

Hoàng Sung ho một tiếng: "Tề tổng, giờ chúng ta đi đâu?"

"Đến tập đoàn Hướng thị trước đi, tránh phát sinh sự cố.", Tề Đẳng Nhàn nói.

Nội bộ tập đoàn Hướng thị cũng không gắn bó keo sơn gì, thân thích Hướng Đông Tình luôn luôn ước cô ta chết sớm một chút.

Vương Hổ biết tin Hướng Đông Lôi chết do có người bán rẻ tình báo này cho anh ta, còn chắc chắn rằng hôm nay Hướng Đông Tình sẽ tới núi nghĩa trang.

Hướng Đông Tình là người thông minh, nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong thì nghĩ tới chuyện nào đó, sắc mặt cô ta tối sầm lại.

"Chuyện ngày hôm nay kẻ nào dám làm thì đừng có trách tôi không niệm tình thân thích gì nữa!", Hướng Đông Tình nhếch môi cười lạnh lẽo, hiện giờ tâm trạng cô ta cực kỳ không tốt, ngay cả chuyện giết người cũng làm được.

Hoàng Sung lái xe rất nhanh, một lát đã đến tập đoàn Hướng thị.

Mặt mày Hướng Đông Tình u ám đi thẳng vào thang máy.

Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Sung không có đi theo.

"Không ngờ rằng cậu cơ trí như thế, hôm nay có thể nói là cứu tôi với Hướng tổng một mạng.", Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Sung thản nhiên nói.

"Ha ha ha, Tề tổng quá khen rồi... Ngay cả viên đạn cũng không bắn trúng Tề tổng được, tôi chỉ đến giúp đỡ xíu thôi chưa đến mức cứu mạng đâu.", Hoàng Sung vội vàng khách sáo.

Tề Đẳng Nhàn không ngờ anh ta khiêm tốn như vậy: "Không tồi, biết ăn nói, có EQ cao, trở về tôi thưởng cho cậu một ít tiền."

Vẻ mặt Hoàng Sung căng thẳng, cười nói: "Tôi không nhận tiền thưởng đâu... Tề tổng, cân nhắc lại chuyện cho tôi bái sư được không?"

Tề Đẳng Nhàn lườm một cái, tự nói tiếp: "Thưởng cậu hai trăm ngàn cổ vũ đấy."

Hoàng Sung thấy hắn bỏ qua lời nói của mình không khỏi thấy bất đắc dĩ, chậc lưỡi không biết nói gì.

"Nếu cậu tiếp tục lập công, tôi sẽ cân nhắc lại chuyện dạy cho cậu một vài kỹ thuật.", Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn anh ta.

"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức!", Hoàng Sung vui đến mức đứng lên.

Tề Đẳng Nhàn bật cười, cảm thấy bản thân càng hợp với danh xưng "Đồ chó tư bản" Dương Quan Quan nói, cách làm kiểu đưa cho người ta ngân phiếu rồi vẽ bánh nướng lớn càng ngày càng dùng thành thạo.

Nghĩ đến đây hắn khó tránh cảm thấy đắc chí, cảm thấy bốn chữ "Đồ chó tư bản" nghe cũng hay hay.

(*) Gốc 月黑杀人夜, 风高放火天 (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa): thích hợp làm những chuyện mờ ám, cũng chỉ tình cảnh nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK