Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt của mọi người tràn đầy sự hài hước, họ cảm thấy một người như Tề Đẳng Nhàn mà lại dám khiêu khích Tô Chính Dương, đơn thuần chính là muốn đốt lồng đèn vào nhà xí — tìm chết!

Tô Chính Dương mang còng tay, thẳng lưng đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, anh ta đi tới còng tay Tô Đẳng Nhàn lại, chiếc còng tay được nới lỏng ra và chuẩn bị đóng chặt lại.

Bỗng nhiên tay Tề Đẳng Nhàn run lên, hắn chủ động nghênh đón, giây tiếp theo còng tay “bang” một tiếng lập tức siết chặt tay phải của hắn, rồi sau đó hắn nhấc tay trái bắt lấy còng tay bên kia, một tiếng răng rắc vang lên, còng tay đã siết chặt tay trái của Tô Chính Dương.

Hai người cứ như vậy mà đứng tại chỗ đánh tới đánh lui.

Nhìn thấy một màn như vậy khiến cho Long Tông Toàn không khỏi sửng sốt, ông ta chỉ cảm thấy tên Tề Đẳng Nhàn này quả thực là gan to bằng trời, hắn cư nhiên lại dám làm ra loại chuyện phá hoại này!

Nhóm thuộc hạ của Tô Chính Dương cũng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một phạm nhân dám làm ra hành động như vậy.

Tô Chính Dương càng kinh sợ hơn, anh ta không nghĩ rằng thân thủ của Tề Đẳng Nhàn lại nhanh nhẹn như vậy, thậm chí còn còng tay anh ta lại.

Nhưng mà hành động như vậy khiến cho anh ta cảm thấy rất ngu xuẩn, đây chẳng phải là đang khiêu khích quyền uy của anh ta sao!

"Mày muốn tìm chết sao?!" Tô Chính Dương híp hai mắt mình lại, trong mắt anh ta hiện lên sát khí.

Anh ta là thanh tra nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, đã có không biết bao nhiêu người ngầm bị anh ta chỉnh chết.

Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đã khiến cho anh ta cảm thấy phẫn nộ cực kỳ, thậm chí anh ta còn có ý nghĩ diệt trừ Tề Đẳng Nhàn.

"Không, tôi là đang chuẩn bị dạy dỗ anh, để cho anh biết không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt!" Tề Đẳng Nhàn cũng híp mắt lại, chẳng qua hắn chỉ híp mắt trái mà thôi.

Nếu để các phạm nhân trong ngục giam U Đô nhìn thấy biểu cảm này của Tề Đẳng Nhàn, chỉ sợ là hắn không cần phải nói gì cũng đã doạ bọn họ đến tè ra quần, chạy trốn bán sống bán chết.

Tô Chính Dương nghe xong sửng sốt, sau đó cười phá lên, anh ta hỏi: "Phải không?"

Thuộc hạ của anh ta đi lên ngay lập tức, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở khoá cởi bỏ còng tay.

Tô Chính Dương lại vẫy vẫy tay, nói "Không cần, để tao đến dạy dỗ cái tên phế vật không biết sống chết là gì này!"

Sau khi nói xong lời này, bỗng nhiên Tô Chính Dương nhấc chân, đá chân lên hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn, đây rõ ràng là một đòn chí mạng!

Kiều Quốc Đào chỉ đứng ở một bên xem thôi mà sắc mặt ông cũng trắng bệch, ông cảm thấy Tề Đẳng Nhàn hơi lỗ mãng, đàn ông phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nếu cứ cứng rắn như vậy trước một nhân vật cường quyền thì quả thật là không lý trí.

Tô Chính Dương vừa mới nâng chân lên thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã đưa chân về phía trước chặn chân Tô Chính Dương ở giữa không trung, giẫm mạnh xuống, hắn dùng một chiêu duy nhất là "Cản môn chém" để giẫm chân Tô Chính Dương xuống dưới.

"Hử? Có bản lĩnh!" Tô Chính Dương hừ lạnh một tiếng, nâng tay phải của mình lên hung hăng đánh tới, ý đồ của anh ta là thông qua việc lôi kéo phá hư Tề Đẳng Nhàn để cân bằng lại cơ thể.

Tô Chính Dương ở trong sở cảnh sát thành phố Trung Hải cũng coi như là có chút tài năng, nếu không anh ta cũng không thể thăng chức nhanh như vậy, càng không thể được xem là người nối nghiệp tiếp theo của Cảnh tổng!

Tô Chính Dương là quán quân liên tiếp mấy lần trong giới đấu võ ở thành phố Trung Hải, sức chiến đấu vô cùng mạnh. Tuy Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm anh ta kinh ngạc một chút nhưng anh ta cho rằng cái này chẳng qua là do anh ta sơ ý không kịp tránh đi mà thôi, hơn nữa đối phương lại là người không có võ đức nên anh ta mới bị đánh lén.

Nhưng mà được một lúc sau thì Tô Chính Dương đã ý thức được mình sai rồi, hơn nữa còn sai quá nhiều.

Anh ta kéo cái còng tay ra, kéo đến mức hai cổ tay phát đau nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không có chút sứt mẻ gì, thậm chí cánh tay của hắn lại không có chút lay động nào.

"Đến lượt tôi rồi đúng không?" Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.

Tô Chính Dương vừa định nói chuyện thì anh ta thấy tay của Tề Đẳng Nhàn giơ lên!

Anh ta không nói hai lời ngay lập tức giơ tay ôm đầu, chặn cái tát này.

Nhưng mà, lực của cái tát này nện vào trên cánh tay anh ta khiến cho anh ta cảm giác dường như mình đang bị một chiếc ô tô nhỏ đụng phải, cánh tay như muốn đứt ra, xương cốt chỗ bị đụng truyền đến một trận đau nhức!

Tô Chính Dương ngay lập tức nhận ra rằng đối phương là một gia hoả thuộc về loại người có thần lực kinh người, cách tốt nhất để đối phó với loại người này chính là kéo dài khoảng cách lẫn nhau rồi tìm cơ hội tiến hành giao chiến.

Nhưng tay anh ta hiện tại đang bị còng cùng một chỗ với tay của Tề Đẳng Nhàn, anh ta còn có nơi nào để tránh thoát và còn có cơ hội nào để kéo dài khoảng cách sao?

Thân thể Tô Chính Dương lảo đảo một chút thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, hắn mượn còng tay ở giữa làm vật kết nối, dùng sức kéo thân thể Tô Chính Dương trở về.

Sau đó hắn giơ bàn tay lên, lại dùng cái miệng rộng tiếp đón hắn một lần nữa!

Nhóm thuộc hạ Tô Chính Dương thấy một màn như vậy đều không khỏi cười nhạo một cách sôi nổi.

"Tên này vừa nhìn đã biết ngay là không có bản lĩnh gì rồi, hắn chỉ biết dùng tay đánh người, mẹ nó chứ so với mụ đàn bà đanh đá có khác gì nhau không, hắn có thể xứng làm đối thủ của chúng ta sao?"

"Đúng vậy, xem ra hắn không có trải qua huấn luyện có hệ thống rồi! Thanh tra Tô hiện tại chỉ đang đùa giỡn hắn thôi, nếu không chỉ trong một giây là đã có thể đánh chết hắn."

"Còn phải nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nam nhân đánh nhau bằng tát đấy, rất kỳ quái, cái loại ngu vờ cờ lờ này lại còn thích giả bộ, cũng rất thú vị đó."

Tô Chính Dương thấy mấy tên thuộc hạ đang châu đầu ghé tai cười đùa với nhau, những lời này của bọn họ đã khiến cho toàn bộ đám người bên phía Long Tông Toàn cũng cười phá lên.

Lúc này trong lòng Tô Chính Dương thầm kêu khổ, "Tụi mày thì hiểu cái JJ ấy, đây đường đường chính chính là Bát Quái Chưởng, lão tử gặp được cao thủ chân chính rồi…"

Anh ta hít sâu một hơi, cử động cơ bắp trên cánh tay, tiếp tục nghênh đón cú tát thứ hai của Tề Đẳng Nhàn!

Nhưng mà ở cú tát thứ hai của Tề Đẳng Nhàn này đã làm cho anh ta cảm giác được lực tát càng lúc càng mạnh hơn.

Một cái tát giáng xuống, không chỉ ở sâu đau đớn trong xương cốt mà ngay cả các cơ bắp dường như cũng bị xé rách đến đau nhức.

"Đây có phải là Bát Quái Chưởng ở giữa tượng đài không? Công phu của phế vật này sao có thể lợi hại như thế được!" Tô Chính Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy cái tát thứ ba tiếp tục giáng xuống.

Anh ta chỉ có thể tiếp tục cố hết sức gồng cơ bắp của mình lên để chủ động nghênh đón cú tát thứ ba này, hắn vừa nói vừa trút cơn tức này ra, phỏng chừng tất cả mọi người ở đây sẽ bị đánh chết tại chỗ.

"Ha ha, chúng ta làm thanh tra lâu thế này, phỏng chừng là lâu lắm rồi mới không gặp được loại người ngu xuẩn như vậy, chuẩn bị cho thật tốt để chơi hắn đi."

"Đúng vậy, đại nam nhân đánh nhau không phải đều dùng nắm đấm sao? Gia hoả này lại dùng bàn tay tát người ta, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm gì rồi."

"Tôi cá là chiêu tiếp theo hắn sẽ bị thanh tra Tô đánh ngã xuống đất ngay, sau đó lại cầu xin thanh tra Tô buông tha cho hắn."

Nhóm thuộc hạ của Tô Chính Dương hi hi ha ha, lúc này bọn họ đều cảm thấy Tô Chính Dương đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với Tề Đẳng Nhàn, giết chết đối phương chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Chẳng qua một màn kế tiếp đã làm cho tiếng cười của bọn họ bỗng nhiên im bặt —

Bọn họ chỉ thấy cái tát của Tề Đẳng Nhàn hung hăng nện xuống cánh tay Tô Chính Dương. Chỉ một lúc sau, cánh tay Tô Cảnh Dương đã hoàn toàn biến dạng, cánh tay trực tiếp áp vào mặt anh ta, khuôn mặt cũng bị cổ lực lượng này đè ép đến biến dạng…

Sau đó anh ta phun một ngụm máu từ trong miệng ra, cả người ngã xuống một bên nhưng vì còn có còng tay giới hạn nên ngã nghiêng một góc cũng không thể ngã xuống đất, vì thế mà hai đầu gối mềm nhũn, 'bụp' một tiếng đã quỳ ngay xuống mặt đất.

"Thích chơi trò quyền thế áp người với lão tử?"

"Anh có biết không, đến Dương Lệnh Quang muốn áp bức tôi như vậy, tôi cũng có thể đánh ông ta một trận!"

"Anh chỉ là một thanh tra, thì tính là cái thứ gì?"

Tề Đẳng Nhàn từ trên cao nhìn xuống Tô Chính Dương đang quỳ rạp dưới đất, lạnh nhạt hỏi.

Tô Chính Dương hồng hộc thở hổn hển, trong lúc nhất thời đau đến mức một câu đều không thể nói ra, anh ta khẳng định chắc chắn rằng xương cốt của cánh tay mình đã bị đánh gãy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK