Lúc này, Tề Đẳng Nhàn thực sự đã sử dụng sát chiêu lớn "Cự Mãng Phun Đan"!
Chiêu "Cự Mãng Phun Đan" này một khi sử dụng sẽ làm tổn thương thân thể của chính mình. Hiện tại Tề Đẳng Nhàn còn chưa hồi phục mà đã dùng chiêu này ư?
Cô ấy bình tĩnh lại, cũng nhận ra năm người trước mặt có lẽ không phải là cao thủ bình thường. Nếu không Tề Đẳng Nhàn không thể vừa ra tay đã dùng luôn sát chiêu được.
Chỉ thấy mặt Tề Đẳng Nhàn đỏ bừng, sau đó lưng cong lên, cơ lưng mở rộng đến mức hơi khoa trương, gần như xé nát quần áo!
Bả vai anh run lên, ra tay đầu tiên!
Chỉ thấy một chưởng này xoay tròn, đập xuống đầu Diệp Tri Huyền, một cái tát này rơi xuống thì bia đá cũng sẽ vỡ tan.
Diệp Tri Huyền cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ tấn công nhanh chóng và mạnh mẽ như vậy, một cái tát khiến cho ông ta có cảm giác như một trận tuyết lở trên ngọn núi phủ tuyết ngàn năm tuổi!
"Tên này là ai? Luyện công phu tốt như vậy!" Diệp Tri Huyền lang bạt giang hồ cả đời, giờ phút này, ông ta không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Vừa đặt tay lên cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, ông ta đã cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ gần như nghiền nát cơ thể mình!
Nhưng may mắn thay, lúc này bốn vị cao thủ cũng đồng thời ra tay, đánh vào lưng Tề Đẳng Nhàn!
Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không nhìn họ, anh nhìn thẳng vào Diệp Tri Huyền, trong mắt anh có ánh sáng xanh nhạt, sát khí kinh người!
"Ông già, tôi biết ông là ai, năm đó những người cùng tổ tiên Diệp gia lưu lạc giang hồ đều giết qua mấy chục mạng người. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thời đại của các người đã qua lâu rồi! Già rồi thì nên thành thật mà chịu già đi!" Tề Đẳng Nhàn nói, năm ngón tay lập tức khép lại.
"Phanh!"
Tựa như một tiếng sám nổ tung giữa lòng bàn tay!
Khi lần đầu tiên gặp Tần Đường Ngọc, anh đã dùng một chiêu này phá nát hết cúc quần áo của Tần Đường Ngọc.
Nhưng vào lúc này, sát chiêu "Cự Mãng Phun Đan" mà anh dùng bộc phát thể năng, uy lực đâu chỉ mạnh gấp mười lần!
Kình phong từ lòng bàn tay trút xuống, gần như khiến Diệp Tri Huyền không thể mở mắt.
Bốn cao thủ vây công tiến lại gần ra quyền tấn công vào lưng Tề Đẳng Nhàn nhưng Tề Đẳng Nhàn lại vận dụng Bằng Hình của Hồng Thiên Đô để mở rộng cơ lưng, không hề tránh né mà lựa chọn mạnh mẽ đối kháng!
"Bang! Bang! Bang! Bang!"
Dương Quan Quan nghe thấy bốn tiếng nổ phát ra từ sau lưng Tề Đẳng Nhàn, giống như bốn quả đạn đại bác nổ tung.
Quần áo trên lưng Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bị lực lượng khủng khiếp của quyền kình xé toạc, lộ ra cơ lưng vô cùng hùng tráng kia. Những cơ bắp đó quấn lấy nhau như một con Cù Long, giống như đánh vào thép gang, bởi vì khí huyết mênh mông mà hiện lên màu đỏ đậm!
Lúc này, đôi tay ôm đầu của Diệp Tri Huyền đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay!
Bàn tay to lớn như ác quỷ mở ra tóm lấy đầu và mặt của Diệp Tri Huyền, năm ngón tay trong nháy mắt tóm lấy toàn bộ đầu của Diệp Tri Huyền.
"Thủ hạ lưu tình, tôi nguyện ý đưa tiền!" Diệp Tri Huyền vội vàng kêu lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Đã quá muộn! Hôm nay, tôi đến đây để giết người!"
Gân xanh trên cánh tay anh phồng lên, xương sống run lên, dùng sức mạnh Hình Long, khép các ngón tay lại!
"Phanh!"
Một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ hiện ra trước mắt mọi người.
Đầu Diệp Tri Huyền, nhân vật quan trọng của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo này, đã bị Tề Đẳng Nhàn đấm vỡ tung như một quả dưa hấu đột nhiên từ trên trời rơi xuống rồi vỡ tan tành.
Ruột rà bên trong đều bắn ra tứ phía…
Thậm chí còn phun vào bốn cao thủ phía sau Tề Đẳng Nhàn.
“A!”
Một cao thủ thấy vậy, không nhịn được mà kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn vốn định tiếp một đòn sát chiêu cũng phải dừng lại rồi lùi lại.
Chiêu này của Tề Đẳng Nhàn khiến hắn phải khiếp sợ!
Ba cao thủ còn lại thấy một màn này cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ còn định cùng nhau xông lên giết Tề Đẳng Nhàn, nhưng khi thấy có người rút lui, cũng không khỏi lùi lại.
Xác Diệp Tri Huyền đổ rầm xuống đất!