Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngọc Tiểu Long có vẻ đang giận Từ Ngạo Tuyết lắm có phải không? Là vì Từ Ngạo Tuyết cấu kết với đám người của Huyết Khô Lâu sao?”

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hướng Đông Tinh nghĩ ngợi hồi lâu rồi hỏi.

“Không phải.”

Tề Đẳng Nhàn nhếch mép cười, hắn lắc đầu tỏ vẻ kinh ngạc, hắn nói: “Có vẻ bản lĩnh quan sát tâm lý người khác của cô rất mạnh nhỉ, chỉ một chút như vậy mà cũng nhìn ra sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Đùa cái gì vậy chứ, là chủ của một tập đoàn lớn như vậy, chẳng nhẽ tôi lại không có chút bản lĩnh nào khác?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngọc Tiểu Long tức giận hẳn là vì Từ Ngạo Tuyết đứng ở phía đối lập của cô ta, những người đó hoàn toàn nằm ngoài quy chuẩn trong lòng Ngọc Tiểu Long.”

Hướng Đông Tinh ngẩn ra, cô ta nói: “Ai chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dạng như người của Triệu gia ấy.”

Hướng Đông Tinh nói: “Sao mà anh biết được, hẳn là anh cũng không nhận được tin tức gì mới đúng chứ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Từ Ngạo Tuyết cũng muốn để Trần Ngư chết, điều này đã chứng minh rõ thái độ của cô ta, hơn nữa Triệu Hằng Vũ xuất hiện ở chỗ này, không phải tất cả chúng ta đều đoán ra được rồi hay sao.”

Hướng Đông Tinh làm như suy tư gì đó mà gật đầu, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nói rằng: “Ý của anh là nói tôi quá ngu ngốc à?!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, hắn nói: “Tôi cũng đâu có nói như vậy, là tự cô nói cơ mà!”

Hướng Đông Tinh không hiểu về các thế lực ở Đế Đô, cũng không biết tình cảnh ở Đế Đô, cho nên cũng chẳng lạ gì khi không biết mấy chuyện này.

Cho tới bây giờ, Hướng Đông Tinh mới nhớ ra chuyện gì, quan tâm hỏi: “Vết thương thế nào rồi, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”

Tề Đẳng Nhàn cười khổ: “Tới bây giờ cô mới nhìn ra chuyện này sao?”

Nói xong lời này lúc, hắn vươn tay nói: “Mau đỡ tôi với.”

Hướng Đông Tinh kê bả vai qua.

Tề Đẳng Nhàn mềm như bông, hắn dựa vào Hướng Đông Tinh bả vai, chậm rãi thở phào một hơi, nói rằng: “Vốn tưởng rằng hôm nay tôi vào Ngọc Tiểu Long thế nào cũng phải một sống một chết, không ngờ mọi chuyện lại kịch tính tới mức ấy.”

“Một viên đạn bắn xuyên qua người hai chúng tôi!”

“Cô nói xem đây là ý se duyên của tạo hóa hay không?”

Hướng Đông Tinh đen mặt đáp: “Không có, chỉ là trùng hợp thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười tự giễu, hắn nói: “Không phải cũng tốt, tôi đánh giá cô ta rất cao, hy vọng không phải đánh lại trận này nữa.”

Hướng Đông Tinh trào phúng: “Anh có thân phận gì, có tư cách xem trọng một vị trung tướng hay sao? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

Tề Đẳng Nhàn bị những lời này của Hướng Đông Tinh làm cho mặt đỏ tai hồng, nghĩ nửa ngày mới nói: “Được thôi, cô nói vậy thì tôi thua rồi.”

Tề Đẳng Nhàn không tới bệnh viện, mà bảo Hướng Đông Tinh đưa thẳng về nhà.

Sau đó, hắn tìm A Phúc hỏi mượn hòm thuốc, sau đó tự xử lý vết thương cho mình.

Viên đạn xuyên qua phần lưng, không khiến cho hắn bị hao tổn khí huyết, cho nên vết thương cũng không nặng lắm.

Chẳng qua trong khoảng thời gian này, có khi hắn sẽ phải dưỡng thương ít nhiều.

Nhưng cũng may mọi chuyện đều đã yên ổn, Từ Ngạo Tuyết đã thua chắc rồi, không cần phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi làm gì nữa, tuy rằng trạng thái như vậy rất tốt, nhưng hắn đã mệt mỏi quá rồi!

Sau khi xử lý vết thương xong, Hướng Đông Tinh mới tới đây kêu hắn đi ăn cơm.

Người hầu đã chuẩn bị một bàn tiệc phong phú, hơn nữa, Hướng Đông Tinh còn lôi chai rượu lâu năm mà cha mình tự chưng cất ra.

Hai người đã hẹn trước, cho dù thắng hay thua, bữa rượu này vẫn phải uống.

“Anh có uống được không thế?” Hướng Đông Tinh khá lo lắng, sốt ruột hỏi.

“Rõ ràng là cô đang không muốn để tôi uống đây mà! Vậy mà lại hỏi tôi câu như thế này, thật là thật quá đáng! Rót đầy cho tôi!” Tề Đẳng Nhàn hưng phấn đám.

Như thế phát súng kia chỉ như muỗi đốt đối với hắn.

Hướng Đông Tinh cảm thấy Tề Đẳng Nhàn uống rượu xong cũng không lăn ra chết được, nên cũng dung túng hắn.

Hai người uống hết ly này tới ly khác, như thể đang thi xem ai uống nhanh hơn.

“Cô uống chậm lại một chút, tôi là khách, hẳn là cô nên khách khí một chút chứ!” Tề Đẳng Nhàn tức giận.

“Anh là khách, anh mới nên khách khí, tôi là chủ nhân, cần phải có nhân nghĩa!” Hướng Đông Tinh cũng không nhường bước, muốn một hơi hết ly, đầu lưỡi bắt đầu xoắn lại.

A Phúc đứng từ đằng xa nhìn hai người đọ rượu, trên khuôn mặt già nua ẩn hiện ý cười, đã lâu rồi ông không trông thấy Hướng Đông Tinh vui vẻ như vậy.

Tề Đẳng Nhàn giơ ly lên mà hô lớn: “Đời này có bao nhiêu!”

“Bao nhiêu lần được hoan ca họp rượu!” Hướng Đông Tinh cụng ly với hắn, cũng tiếp lời hắn.

Điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn lại vang lên, sau đó, hắn bất đắc dĩ gửi đi một dòng tin nhắn, chỉ có hai chữ: thắng rồi.

Nhắn tin xong, điện thoại lại kêu lên.

Hiển nhiên, có rất nhiều người quan tâm đến hắn, cũng muốn biết trận này của hắn và Từ Ngạo Tuyết rốt cuộc đã đi đến hồi kết hay chưa? Nếu rồi thì ai thắng ai thua?

“Mau nói rõ đi, rốt cuộc anh thích cô gái nào hơn vậy? Là người như thế nào?” Không hiểu sao hai người lại nói đến vấn đề này, Hướng Đông Tinh hỏi trong tình trạng say khướt.

“Là Lý Vân Uyển, hay là Dương Quan Quan… Hoặc là vợ trước của anh, Hiều Thu Mộng?”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy quái lạ: “Sao tự dưng Hướng tổng lại muốn nói tới vấn đề nhàm chán này? Chỉ có trẻ con mới chọn, còn người lớn thì muốn hết!”

“Vân Uyển có dáng người ngọt nước, lại còn thông minh, biết săn sóc người khác, quan trọng nhất chính là cũng biết hư; Dương Quan Quan thì càng không cần phải nói, người đẹp ngực lớn, tài mạo song toàn, lại dễ bắt nạt…”

“À ha, còn cả vợ trước của tôi, con người quả thật không tồi, khi trước tuy rằng khinh thường tôi, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, đều sẽ để cho tôi đi trước.”

“Ồ… Trần Ngư cũng không tồi, và cả thư ký nhỏ của cô cũng khá xinh đẹp, không tồi, không tồi, bọn họ đều không tồi…”

Hướng Đông Tinh chống tay lên bàn, miễn cưỡng vươn tay phải ra, giơ ngón giữa với Tề Đẳng Nhàn.

Hiển nhiên, cô ta vẫn rất khinh thường Tề Đẳng Nhàn.

Giơ ngón tay giữa lên, cô ta nhếch miệng cười, sau đó cả người ngã ra bàn rượu.

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay đỡ cô ta, nói rằng: “Không uống được thì uống ít chút đi, phí của thật đấy, chỗ còn lại tôi sẽ gói mang về.”

“Bác Phúc, chỗ rượu này, làm phiền bác chút nhé.”

“Gói lại cho tôi, để tôi mang về…”

A Phúc ngẩn người, Tề tổng này thật đúng là không ngại ngần gì nhỉ, ông cười khổ: “Được, Tề tổng, để tôi đóng gói giúp cậu.”

Tề Đẳng Nhàn bế Hướng Đông Tinh vào thẳng trong phòng.

Lúc này Hướng Đông Tinh đã thả lỏng hoàn toàn, nằm ngủ như chết, thậm chí còn có tiếng ngáy nho nhỏ.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đầu lưỡi tê dại, vốn cùng định nằm đây ngủ luôn với cô ta, nhưng nghĩ đến Lý Vân Uyển có lẽ còn đang canh cánh trong lòng, ngủ không yên, hắn quyết định kiềm chế cảm giác mệt mỏi, đợi về nhà rồi nghĩ tiếp.

Hắn bảo A Phúc đóng gói mấy bình rượu, sau đó phái xe đưa mình về.

Tới nơi, Tề Đẳng Nhàn mới xuống xe đã trông thấy Lý Vân Uyển đứng ở cổng lớn, khoanh hai tay, dậm chân liên tục, có vẻ cô ấy đã lạnh lắm rồi.

Thấy tình cảnh này, trong lòng hắn cũng không thấy cảm động gì cho cam.

Mà cảm thấy người phụ nữ này thật khờ.

Ngộ nhỡ hắn sơ suất, không về được thì sao?

Thì cô ấy cứ đứng đợi trong gió lạnh như vậy mãi chắc?

Lý Vân Uyển nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn xuống xe, trên mặt tức khắc xuất hiện ý cười, bước vội vàng về phía hắn.

“Sao em ngốc vậy hả?” Tề Đẳng Nhàn vươn tay ôm lấy cô ấy, cười ha hả.

“Miệng toàn là mùi rượu, hôi muốn chết!” Lý Vân Uyển tỏ vẻ khó chịu.

Uống rượu cả buổi tối, đương nhiên mùi cơ thể sẽ khiến người khác cảm thấy khó ngửi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK