Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình cảnh hiện tại của Từ Ngạo Tuyết rất thảm, thảm đến mức Tề Đẳng Nhàn cũng bằng lòng bỏ tiền túi mua quần áo và vật phẩm, trang sức cho cô ta.

Phụ nữ đều cần có tiền tài để duy trì vẻ đẹp, đặc biệt là dạng phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết. Dẫu sao thì cũng chẳng có mấy ai thanh tao thoát tục, đẹp một cách kỳ lạ như Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long chưa bao giờ trang điểm đậm, đó là bởi vì sau khi tập võ, khí huyết tràn trề, nội tạng đều trở nên mạnh mẽ, có thể bài trừ độc tố của thân thể, cho nên sắc mặt lúc nào cũng tỏa sáng.

Nhưng trên đời này có mấy ai được như Ngọc Tiểu Long?

Cho dù là là Trần Ngư thiên sinh lệ chất, nếu như không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da trong một thời gian, chỉ e nhan sắc cũng sẽ trở nên phai nhạt đi.

“Trong khoảng thời gian này cô phải tự chăm chút bản thân thật tốt cho tôi, tới khi tết đến, tôi sẽ để cô rời đi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, nhàn nhạt nói.

Từ Ngạo Tuyết lập tức khịt mũi coi thường, nhưng cô ta cũng rất không hài lòng với chính mình trong khoảng thời gian này, dung mạo và tính khí đều chạm đáy.

Tề Đẳng Nhàn đưa Từ Ngạo Tuyết tới một cửa hàng của thương hiệu Chanel, nhân viên cửa hàng rất biết lo việc.

“Ôi, quý ngài, phu nhân nhà ngài quả đúng là xinh đẹp, rất hợp với những bộ trang phục mới nhất của thương hiệu chúng tôi, nhất định có thể khiến ngài điên đảo thần hồn cả đời này!”

Nhân viên cửa hàng giới thiệu cho Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết một bộ sưu tập phục trang mới nhất, một bộ váy hoa rất có phong cách, cùng với một chiếc áo gió, áo khoác lớn, còn có một đôi giày bó.

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn giá cả đã bĩu môi, váy trị giá bốn vạn tệ, áo gió tám vạn tệ, chiếc giày càng kỳ dị hơn, hơn chín vạn.

Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết bắt đầu cong lên, cô ta châm biếm: “Tiếc à?”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với nhân viên cửa hàng, hắn nói: “Bao nuôi đàn bà, sao lại tiếc tiền được cơ chứ, cô nói xem có phải hay không?”

“Còn nữa, đây không phải phu nhân là tôi, chỉ có thể coi như bồ nhí thôi.”

“Lần sau đừng có gọi sai!”

Nói xong lời này lúc sau, hắn vung tay lên, nói: “Đóng gói cho tôi.”

Nhân viên cửa hàng ngẩn người, vui như mở cờ trong bụng, bán ra được một bộ đồ như vậy, cô ta cũng sẽ nhận được khoản chiết khấu không nhỏ.

Từ Ngạo Tuyết nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn mà đen cả mặt, tên này đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi, nếu không phải cô ta đánh không lại hắn, nhất định cô ta phải đánh cho hắn to đầu!

“Đồ chó mà!” Từ Ngạo Tuyết thầm mắng trong lòng.

Còn chưa kịp mắng thêm mấy câu, cô ta lại gặp phải chuyện mà cô ta không muốn nhất.

Bây giờ cô ta đúng là một kẻ không dám gặp người thân thích, nhưng đời lại chẳng như mơ.

Một vị quý phu nhân sang trọng ung dung bước vào cửa hàng Chanel, nhìn thấy nhân viên cửa hàng đang đóng gói trang phục của Tề Đẳng Nhàn, cô ta nhíu mày: “Từ từ đã, tôi nhìn trúng đôi này rồi, giữ lại cho tôi!”

Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu nhìn, khó xử cười chào: “Là trưởng ngành Chu ư, xin chào cô… Giày này đã có vị khách khác đặt trước rồi ạ.”

Người phụ nữ kia tên là Chu Quyên, là trưởng ngành thứ ba của ngân hàng Trung Hải.

“Là vị khách nào đặt trước thế? Để tôi thương lượng với họ xem.” Chu Quyên nghe vậy bèn cười nói, trông có vẻ rất dễ tính.

Nhân viên cửa hàng quay đầu nhìn Từ Ngạo Tuyết, Chu Quyên cũng quay đầu lại nhìn, thấy cô ta, nụ cười trên mặt Chu Quyên lạnh đi mấy phần.

“Trời ơi, đây không phải Từ Ngạo Tuyết nổi danh bốn phía sao? Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi đi dạo phố vậy chứ?” Chu Quyên thấy cô ta thì lập tức cười khẩy, đi tới tiếp đón.

Từ Ngạo Tuyết nghe thấy Chu Quyên gọi họ tên của mình thì quay đầu đi, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến cô?”

Chu Quyên nói: “Tôi nghe nói Từ tổng phá sản rồi, sao vẫn còn tiền mua Chanel thế?”

Nhân viên cửa hàng khép nép nói: “Trưởng ngành Chu, là quý ông này muốn mua cho cô ấy.”

“Ồ… Thì ra là Từ tổng không có tiền, bắt đầu bám đùi người giàu có rồi à?” Chu Quyên khịt mũi coi thường.

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Chu Quyên, chú ý cách nói chuyện của cô đó!”

Chu Quyên nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Vì để trả nợ, Từ tổng bán hết những thứ có thể bán, chẳng lẽ bây giờ tới cả bản thân cô cũng bán luôn sao?”

Từ Ngạo Tuyết bị Chu Quyên chọc cho tức điên, những lời này chẳng khác nào nhát dao cứa vào vết thương đang rỉ máu của cô ta, dù sao thì cô ta cũng đã tìm đủ mọi cách để thỏa hiệp, cũng có thể coi như đã bán mình.

Từ Ngạo Tuyết quay đầu đi, không muốn để ý Chu Quyên nữa.

“Từ Ngạo Tuyết, nếu đã có tiền mua quần áo, vậy chắc là vẫn còn tiền để trả nợ nhỉ?” Chu Quyên đi về phía trước, nhàn nhạt hỏi.

Từ Ngạo Tuyết sầm mặt không nói gì, nếu là trước đây, làm gì có đứa tôm tép nào như Chu Quyên dám mạo phạm đến cô ta?

Thậm chí tới tư cách gặp cô ta, Chu Quyên cũng không có!

Nhưng giờ đây cô ta nghèo túng, là người hay là chó, đều có thể kêu to hai tiếng ở trước mặt cô ta.

“Tôi vẫn còn nhớ khoản vay ở ngân hàng với trưởng ngành, bây giờ thời gian đáo nợ còn rất dài, cô gấp cái gì?” Từ Ngạo Tuyết xụ mặt.

“Đương nhiên là tôi sốt ruột rồi! Cô đã phá sản, đi đến bước đường đập nồi bán sắt, nhưng bây giờ lại tiêu tiền quần áo mua hàng hiệu, sao tôi có thể không sốt ruột chứ?” Chu Quyên hùng hổ doạ người.

Từ Ngạo Tuyết không nói gì, bây giờ cô ta không móc đâu ra được hai trăm triệu.

Cho dù chỉ mười ngàn tệ cô ta cũng không có!

Đương nhiên cũng Từ Ngạo Tuyết không thảm đến mức như vậy. Nếu tìm người để mở miệng, vẫn có thể mượn được cả trăm vạn trong mấy câu nói, nhưng cô ta là người cao ngạo như vậy, sao có thể mở miệng tìm người vay tiền cơ chứ?

Từ Ngạo Tuyết nói: “Tới ngày hẹn trả, tôi sẽ hoàn lại tiền!”

Chu Quyên nói: “Không được, cô nhất định phải trả ngay bây giờ cho tôi! Nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây bình an vô sự!”

Nhân viên cửa hàng xung quanh đều bị dọa cho choáng váng, không dám tiến lên can thiệp.

Tề Đẳng Nhàn lại chỉ ngồi ở một bên xem tuồng, có vẻ nhin nhìn Từ Ngạo Tuyết hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là một chuyện khiến hắn cảm thấy rất hả hê.

Từ Ngạo Tuyết biết, Tề Đẳng Nhàn đang đợi cô ta mở miệng cầu xin!

“Chu Quyên, lúc trước cô khóc cha gọi mẹ bắt tôi đến ngân hàng vay tiền, bây giờ tôi mới thất thế đã đòi tiền hạ đẳng như vậy sao!” Từ Ngạo Tuyết thấp giọng nói.

“Vậy sao? Lúc trước cô là phượng hoàng đậu trên cành cao, mọi người đều nâng đỡ cô.”

“Nhưng bây giờ thì sao? Cô chẳng qua chỉ là một con gà rừng mà thôi, vẫn còn dám nghĩ mình là phượng hoàng đấy à?” . Truyện Nữ Phụ

“Khi trước bà đây xuống nước cầu xin cô, tới cả gặp cô cũng chẳng buồn gặp! Vẫn nghĩ mình là nhân vật lớn à?”

“Nhìn xem bây giờ cô là cái dạng gì? Ha ha, trả tiền cho tôi! Không trả tiền cho ngân hàng chúng tôi, hôm nay cô đừng có hòng yên ổn!”

Chu Quyên vốn không định buông tha cho Từ Ngạo Tuyết, cho dù thời gian trả vẫn còn rất dài, nhưng cô ta nhất định phải đòi tiền đối phương.

Lúc trước Từ Ngạo Tuyết cao tại thượng ra sao, bây giờ cô ta cũng phải cho con ả này nếm mùi hèn mọn như vậy!

Cô ta muốn đạp mặt Từ Ngạo Tuyết xuống bùn!

Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói: “Bây giờ không có tiền, không trả được!”

Chu Quyên sửng sốt, sau đó cười nhếch mép, giơ tay lên cho Từ Ngạo Tuyết một cái bạt tai!

Gò má vốn đã sưng vù của Từ Ngạo Tuyết lại ăn thêm một cái tát, lập tức sưng to lên, đau đến nỗi ứa nước mắt.

“Không có tiền? Không có tiền thì tao sẽ bắt mày đi bán bán, có bán cũng phải lôi được chỗ tiền này ra!”

“Thiên kim đến từ Đế Đô như cô, viên minh châu của Từ gia, nhất định sẽ nhận được một cái giá không tồi đấy nhỉ?”

Chu Quyên ngạo nghễ cười tỏ vẻ đắc ý mà nhìn bàn tay mình, cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được, bản thân lại có ngày tát được Từ Ngạo Tuyết như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK