Lúc này, Hướng Đông Tinh bưng cafe vào và nhàn nhạt nói: “Chú Phúc, đừng lảm nhảm với cái tên này nữa, anh ta là một tên vô liêm sỉ, sau khi làm quen với chú, nói không chừng anh ta sẽ lại đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó đấy!”
Tề Đẳng Nhàn khẽ ngẩn người, hắn cười khẩy và nói: “Chú Phúc là một người đàn ông, tôi cũng đâu thể nói với ông ấy mấy câu kiểu “Có đó không, cho xem ngực với” được đâu nhỉ?”
“Khụ khụ khụ...”
Advertisement
A Phúc suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình, ông ấy dở khóc dở cười và nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Hướng Đông Tinh cũng rất ngạc nhiên, gân xanh trên trán nổi lên, nói: “Anh cảm thấy mình rất hài hước à?”
“Tôi cảm thấy mình có thể tấu đơn.” Tề Đẳng Nhàn trả lời.
Advertisement
“Hay là tôi mở một buổi biểu diễn riêng cho anh nhé? Để mọi người đều đến cổ vũ cho anh?” Hướng Đông Tinh cười khẩy.
“Thế cũng ổn đấy, dù sao cô cũng có tiền mà, bao hết sân vận động tổ chim ở Bắc Kinh cho tôi đi, tôi mở một buổi biểu diễn riêng.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Hướng Đông Tinh nổi cáu và nói: “Được thôi, con mẹ nó anh mà không đi thì anh không phải là đàn ông!”
Tề Đẳng Nhàn cứng họng.
Hướng Đông Tinh lấy điện thoại di động ra rồi gọi điện thoại và nói: “Liên hệ với người của Cục Thể dục Thể thao ở Bắc Kinh cho tôi, hỏi bọn họ xem muốn bao hết sân vận động tổ chim thì cần bao nhiêu tiền, tiền không thành vấn đề!”
“Mẹ kiếp...”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, hắn chắp tay và nói: “Cô đỉnh nhất rồi, buổi biểu diễn riêng này tôi không mở nữa, sau này tôi cũng sẽ không hài hước nữa.”
Hướng Đông Tinh nở nụ cười đắc ý và nói: “Thứ tôi có chính là tiền, tôi sẽ dùng đó để đập chết cái thứ chó chết nhà anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thế thì cũng là tiền mà tôi giúp cô kiếm được.”
Hướng Đông Tinh không cho là thế, cô ta chỉ cảm thấy kĩ năng của mình cao hơn một bậc, chèn ép được Tề Đẳng Nhàn một chút nên vô cùng thỏa mãn.
A Phúc ở bên cạnh thấy thế thì cảm thấy rất thú vị, trên mặt hiện lên một nét cười mờ nhạt.
Mặc dù bị Hướng Đông Tinh châm biếm nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn mặt dày ở lại chỗ này và vui vẻ ăn trực một bữa cơm trưa, nhân tiện còn mang theo cả nửa chai rượu chưa uống hết về nhà.
“Có tiền đồ quá nhỉ!” Hướng Đông Tinh vô cùng khinh bỉ và cũng không nói thêm gì nữa.
“Lần sau tôi lại đến nhé!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt nở nụ cười và nói với vẻ vô cùng tự hào.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn cuốn xéo, Hướng Đông Tinh cảm thấy tâm trạng có chút ứ đọng của mình dạo gần đây đã thoải mái hơn rất nhiều, thật không ngờ rằng cãi nhau với người này lại có thể có hiệu quả kỳ diệu như thế.
Lúc Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà Hướng Đông Tinh, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, nhịn không được mà thở dài và nói: “Chú Phúc mà đi thì Hướng Đông Tinh sẽ thực sự sụp đổ mất thôi... Thế thì phải làm như thế nào đây?”
Hắn biết rất rõ vị trí của Chú Phúc ở trong lòng Hướng Đông Tinh, đó là vị trí không thể nào thay thế được.
Sau khi rời khỏi đó, Tề Đẳng Nhàn không quay về công ty mà đi thẳng đến biệt thự của Từ Ngạo Tuyết.
Căn biệt thự này đã bị bán đi lúc Từ Ngạo Tuyết cùng đường bí lối nhưng lại được hắn mua lại, sau đó, hắn một lần nữa cho cho người xắp xếp lại một phen, dường như là giống hệt với trước đây.
“Tốt lắm, tôi có một dự cảm rằng cuối cùng cô cũng sẽ quay lại nơi này thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cách trang trí và bày biện giống hệt như cũ ở trong phòng thì bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hắn tính toán thời gian và nghĩ xem nên đi Thượng Hải vào lúc nào, đến lúc đó, hắn sẽ gặp mặt Từ Ngạo Tuyết ở đó, đoán chừng cô ta nhất định sẽ vô cùng “bất ngờ” nhỉ?
Những ngày vẫn luôn nghiêm túc xử lí công việc của công ty, chuẩn bị làm tốt công việc tiếp theo, sau đó mới có thể đến Thượng Hải này đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói bình thường không có gì lạ, điều duy nhất khiến cho hắn phấn khởi chính là việc Lý Vân Uyển đã trở lại.
Ngày đầu tiên là tiếp viên hàng không.
Ngày thứ hai là y tá.