Ngọc Tiểu Long nói: “Trước kia tôi từng nói tôi là người đứng trên đỉnh núi, còn hắn chỉ đứng ở chân núi mà thôi.”
“Nhưng hiện tại tôi mới biết, tôi sai rồi.”
“Hắn căn bản không ở trên núi.”
Trần Ngư hỏi: “Vậy hắn ở đâu?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Bản thân hắn chính là một ngọn núi.”
Trần Ngư không nghĩ tới, Ngọc Tiểu Long đưa ra một lời đánh giá cao như vậy cho Tề Đẳng Nhân, điều này làm cô ta hơi kinh ngạc một chút.
“Nói như vậy, cô thật sự không phải là đối thủ của hắn sao?” Trần Ngư cảm thấy không thể tin được, hỏi.
Advertisement. harry potter fanfic
“Là một người trên lưng mang theo thâm thù rời khỏi cố hương, hơn nữa, hắn lại có đủ thiên phú, vì vậy, hắn đương nhiên sẽ vì báo thù mà nỗ lực gấp bội.”
“Hắn nỗ lực như vậy, người thường căn bản theo không kịp.”
“Cho nên, cô cảm thấy thế nào?”
Ngọc Tiểu Long quay đầu nhìn Trần Ngư một cái, nhàn nhạt hỏi.
Trần Ngư nói: “Cô nói rất có đạo lý, thù hận đúng là nhân tố có thể thúc đẩy con người tiến bộ nhất.”
Sau khi Tề Đẳng Nhân rời khỏi câu lạc bộ, lập tức trực tiếp đi tìm Hướng Đông Tình.
“Chú cá vàng nhỏ của anh vừa mới nhập chức được mấy giờ thôi mà anh đã không yên tâm đến mức phải tới đây kiểm tra rồi sao?” Sau khi Hướng Đông Tình nhìn thấy Tề Đẳng Nhân, vẻ mặt lại hiện đầy vẻ châm biếm và trào phúng.
“Tôi tới đây là có chuyện muốn tìm cô thương lượng, cô đừng nói hươu nói vượn!” Tề Đẳng Nhân đen mặt nói.
Hướng Đông Tình cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Chuyện gì, anh nói thử xem? Tôi đang nghe đây.”
Tề Đẳng Nhân thuật lại tình huống một chút.
Sau khi Hướng Đông Tình nghe xong, trực tiếp gật đầu đồng ý.
“Chuyện phiền toái như vậy, mà cô dứt khoát đồng ý như vậy sao?” Tề Đẳng Nhân ngạc nhiên, hỏi.
“Có thể hố Từ Ngạo Tuyết một phen, tôi vì sao lại không đồng ý chứ? Tôi đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt!” Hướng Đông Tình cười lạnh nói.
Phụ nữ đều là những sinh vật thù dai, cô ta đương nhiên đã ghim Từ Ngạo Tuyết.
Tuy rằng đã làm Từ Ngạo Tuyết thất bại thảm hại, nhưng ngày đó lúc ở suối nước nóng Thiên Trì thời điểm, cô ta vẫn không quên được sự khiêu khích của Từ Ngạo Tuyết.
Cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới vẫn còn cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, cực kỳ không thoải mái.
Hướng Đông Tình nói: “Những điều này hoàn toàn không phiền toái, bởi vì, đa số tài chính của tập đoàn Hướng thị đều xuất phát từ các nguồn đầu tư của các công ty nước Mỹ, muốn giả bộ nghèo túng một chút chỉ cần Cổ Tân Tư Cơ phối hợp là được.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Vậy được rồi, cô đồng ý là tốt rồi, để tôi trực tiếp liên hệ cho Cổ Tân Tư Cơ bắt đầu hành động.”
Hướng Đông Tình hỏi: “Từ Ngạo Tuyết thế nào rồi? Còn đang nằm viện sao?”
Tề Đẳng Nhân gật đầu, nói: “Gần đây tôi không đi thăm cô ấy, chắc là còn đang dưỡng thương, nhưng chắc hẳn cũng sắp xuất viện rồi.”
Hướng Đông Tình cười nói: “Thật muốn đi xem bộ dáng chật vật nằm trên giường bệnh của cô ta!”
Tề Đẳng Nhân cười ha hả, sau khi thương lượng xong chi tiết kế hoạch hành động với Hướng Đông Tình thì nhận được cuộc điện thoại của Cổ Tân Tư Cơ.
Hắn vừa mới giúp Cổ Tân Tư Cơ một cái ân tình lớn, có thể nói cứu vớt các nhà đầu tư của Tuyết Quốc từ trong biển lửa, chỉ bằng điều này cũng đủ để Cổ Tân Tư Cơ không tiếc ra tay giúp đỡ hắn.
“Cái này là chuyện nhỏ, Nhị đương gia cứ yên tâm, bảo đảm sẽ giúp cậu thật tốt.” Cổ Tân Tư Cơ cười to nói.
“Ừ…… Cứ như vậy đi.” Tề Đẳng Nhân trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gật đầu với Hướng Đông Tình.
Hướng Đông Tình nói: “Chủ động bán quặng sắt cho Từ Ngạo Tuyết, từ đó cho Triệu gia cơ hội nhúng tay vào tình hình ở Nam Dương, Trần gia tự tin như vậy sao?”