Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra hai người bọn họ cũng không biết tại sao lại đuổi theo.

Nếu nhất định phải đưa ra một lý do, có lẽ chỉ có thể là bốn chữ ‘Hành hiệp trượng nghĩa’, đã học võ thì phải có chỗ để dùng võ.

Hơn nữa, Dương Quan Quan biết rõ quan hệ giữa nhà họ Hoàng và Tề Đẳng Nhàn rất tốt, cho nên cô ấy làm một chút chuyện mà mình có thể làm.

Hai người chạy theo, sau một lúc lâu, đều cảm thấy ngạc nhiên.

Giờ mới phát hiện hai người lại chạy nhanh như vậy, thể lực của cả hai thì ra lại tốt đến thế!

“Ừm.”

Hai người liếc nhìn nhau, nhưng chỉ đơn giản gật đầu một cái, không ai nói gì để tránh sốc hông.

Sau khi chiếc xe van kia kéo Hoàng Tình Ca lên xe, sử dụng tốc độ không nhanh không chậm lái ra ngoài.

Đây đương nhiên là việc dễ làm nhất, nếu tốc độ xe quá nhanh sẽ khiến cho cảnh sát giao thông chú ý, vậy thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Hơn nữa trên đường còn có đèn xanh đèn đỏ, xe van vừa chạy vừa dừng, hai con chim non vừa mới học võ công lại có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Kiều Thu Mộn sắp thở không nổi nữa, cô ta quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt Dương Quan Quan đỏ ửng, hô hấp vẫn đều đều, vẫn duy trì tốc độ cực nhanh như trước.

Không lâu sau, xe van đã chạy ra khỏi nội thành, chạy vào vùng ngoại thành.

Cũng may hiện tại đang là giờ cao điểm, cho dù là ngoại thành cũng có rất nhiều xe, điều này khiến cho tốc độ của xe van vẫn không nhanh lên được.

Dương Quan Quang chạy đều đều, hô hấp cân bằng, cột sống bắt đầu vận động theo, trong lúc chạy băng đã dùng quá sức, nhưng vẫn liên tục chạy hơn mười kilomet, vẫn cảm thấy mệt mỏi.

“Còn không ngừng lại, tớ sắp mệt muốn chết rồi!” Kiều Thu Nguyệt cắn răng, cảm thấy nội tạng như bị lửa nóng thiêu đốt khó chịu, hơi thở ra, mỗi một hơi đều đau đớn như cắt đứt yết hầu.

Xe van bỗng nhiên chuyển hướng, từ đường cái rộng lớn ở ngoại ô, đi vào con đường đá vụn xóc nảy.

Hai bên đường cái đều là đất vườn khô cạn.

Dương Quan Quan bước một bước dài, nhảy một cái xuống đường lớn, sau đó tiếp tục đuổi theo xe van.

Lúc cô ta đang chạy, lỗ chân lông khép mở, bản tay chảy mồ hôi, càng chạy cơ thể càng trở nên nhẹ nhàng, nhưng áp lực trong nội tạng đang dần tăng lên.

Kiều Thu Mộng hơi không theo kịp tiết tấu, cô ta cảm thấy sức ép trong nội tạng đã quá giới hạn, nhưng cô ta bỗng nhiên hít sâu một hơi, bỗng có cảm giác phúc đến thì lòng cũng sáng ra, miệng vang lên âm thanh sôi sùng sục của máy đun nước, ùng ục ùng ục, một sức mạnh không biết từ đâu chui ra, giúp cô ta có thể tiếp tục đuổi theo.

Sau khi Dương Quan Quan nghe được động tĩnh, vô thức xoay đầu nhìn thử, âm thầm kinh ngạc trong lòng, cô ấy không nghĩ rằng Kiều Thu Mộng lại lợi hại như vậy, đuổi theo lâu như vậy vẫn không bị tụt lại phía sau.

Hai người không nói chuyện với nhau, bởi vì vốn dĩ họ không có sức lực và thời gian để nói chuyện, một khi nói chuyện, không khí trong cơ thể sẽ bị thoát ra ngoài, lúc đó sẽ không đuổi kịp nữa.

Dương Quan Quan không biết họ đã chạy bao lâu, cô ấy dần cảm giác được lỗ chân lông trong cơ thể mở ra, thân thể căng lên giống như bóng bay được bơm đầy khí, khi cô ấy chạy thì giống như đang liên tục bơm khí cho bong bóng.

Trái tim cô ấy đập nhanh, sắp đạt đến quy luật bất thường, ngũ phủ ngũ tạng dường như bị lửa thiêu đốt.

“Tuyệt đối không thể buông lỏng, một khí đã buông lỏng, muốn điều chỉnh lại không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, vậy chắc chắn sẽ mất dấu!” Dương Quan Quang cắn răng tiếp tục chạy, thậm chí tinh thần của cô ấy đã trở nên hơi hoảng hốt.

May mà tốc độ của xe van ngày càng chậm, bởi vì, tình trạng giao thông ở chỗ này không thông thuận lắm, tăng nhanh tốc độ chắc chắn là muốn gây chuyện.

Dương Quan Quan quay đầu nhìn thoáng qua, cô ấy phát hiện Kiều Thu Mộng đã bị bản thân bỏ lại rất xa, sợ không phải chỉ cách 1 dặm thôi.

Cô ấy biết, kế tiếp phần lớn chỉ có thể dựa vào chính mình, cô ấy cắn chặt răng tiếp tục đuổi theo.

Cuối cùng tốc độ của xe van ngày càng chậm, dường như đang chuẩn bị dừng lại.

Phía trước xuất hiện một ngôi nhà dân, sau khi xe van lái tới trước cửa nhà dân thì dừng lại.

Dương Quan Quan cũng chậm rãi dừng lại, lặng lẽ đến gần phía trước.

Thân hình của cô ấy đã được đường cái cao gần ngang cô ấy che lại, cho nên, nhìn từ phía nhà dân chắc chắn sẽ không nhìn thấy cô ấy.

“Không biết đám người này có lại lịch thế nào, một mình mình không đối phó nổi?” Dương Quan Quan âm thầm nghĩ, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Cô ấy biết, đây mới chính là lúc khảo nghiệm bảo thân thật sự!

Lúc trước đánh nhau với mấy tên côn đồ ở tiệm bánh bao vốn dĩ không là chuyện gì cả, hơn nữa, lúc đó còn có Tề Đẳng Nhàn quan sát bên cạnh, nếu tình hình không ổn, cô ấy vẫn có thể được cứu giúp bất cứ lúc nào.

Nhưng hiện tại không có Tề Đẳng Nhàn bên cạnh, hơn nữa đối phương còn lại bọn cướp cực kỳ hung ác, không thể so sánh với mấy tên côn đồ kia.

“An toàn rồi, con bé này thật sự khó bắt, tính cảnh giác rất cao, cuối cùng lần này cũng thành công!” Hai người đàn ông trong nhà dân, thân hình trung bình, mặt mũi bình thường.

“Dù sao cũng là con gái của Hoàng Văn Lãng, khó bắt là chuyện bình thường, nhưng mà cũng đã bắt được rồi, coi như có cái để ăn nói với lão đại rồi!” Một người đàn ông khác nói, vẻ mặt vui cười.

Dương Quan Quan thấy chỉ có hai người, bỗng nhiên có chút dũng khí giao đấu, dù sao lần trước cô ấy thực chiến, một đấm có thể đánh ngã mấy tên côn đồ.

Cô ấy vậy mà lại không phát hiện bản thân đã can đảm hơn trước, nếu đổi lại lúc còn chưa luyện võ, cô ấy mà gặp được loại chuyện như thế này, chỉ sợ trốn còn không kịp.

Nhưng hiện tại, cô ấy lại có thể bình tĩnh quan sát tình hình, tự hỏi xem phải làm ra tay như thế nào để cứu Hoàng Tình Ca!

“Không được, không thể ra tay vào lúc này, hai người kia đương nhiên không phải người bình thường, một mình xử lý hai tên, chắc chắn sẽ bị đánh chết!” Dương Quan Quan suy nghĩ rối bời, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Vì thế, cô ấy trốn ở một góc kiên nhẫn chờ đợi.

Rốt cuộc cũng có một tên cướp không nhịn được, đứng dậy, nói: “Tao đi giải quyết nỗi buồn một lát, mày coi con bé này đi.”

Tên cướp còn lại nói: “Mày yên tâm đi, trói chặt chẽ lắm, thuốc mê vẫn còn hiệu lực, cô ta có thể chạy đi đâu được chứ? Cho dù tao về ngủ một giấc, cũng không thành vấn đề!”

Tên cướp vừa cười giỡn, sau đó cởi lưng quần, đi giải quyết nỗi buồn cá nhân.

“Được lắm, tính cảnh giác của hai tên này không cao, đúng là thời cơ tốt để mình ra tay!” Dương Quan Quan suy nghĩ, cánh tay đúng lúc đụng vào một hòn đá bén nhọn, lập tức cầm lấy.

Cô ấy rón ra rón rén trèo ra, nhảy một cái lập tức vào trong sân nhà, cô ấy nhìn thấy tên cướp trong phòng đang quay lưng về phía mình, còn cúi đầu châm thuốc lá.

Sau khi tiếng bật lửa vang tách một cái, tên cướp ngồi trên ghế bắt đầu mơ hồ phun khói, nuốt khói nhả mây, lúc Dương Quan Quan đến gần, hắn cũng không hề phát hiện.

“Cơ hội tốt!”

Dương Quan Quan cong người, cúi người đi đến, dùng mũi chân để bước đi.

Mấy ngày nay tập đánh cọc đã có tiến bộ rất nhiều, trong lúc vận động như thế này lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tên cướp ngồi trên ghế hút thuốc không hề phát hiện, một tay hắn cầm điếu thuốc, tay kia lướt điện thoại.

Đúng lúc này, Dương Quan Quan đi ra phía sau hắn, hiện tại trong lòng cô ấy giống như đang nổi trống, dơ hòn đá trên tay lên, không nói hai lời, hung hăng đập lên thái dương của tên cướp.

Võ thuật Trung Quốc có “Tám không đánh”, chỗ yếu hại của “Tám không đánh” này, đầu tiên chính là không đánh vào thái dương.

Nhưng lúc thật sự chiến đấu, “Tám không đánh” chính là “Tám đánh”. chiêu nào cũng phải đánh vào tám chỗ yếu này, cố gắng một kích là giết chết.

Dương Quan Quan đợi một lát, đánh lên huyệt thái dương.

Lúc Dương Quan Quan ra tay, cho dù tên cướp có chút cảnh giác, nhưng vẫn không tránh kịp, vừa quay đầu nhìn đã thấy hòn đá đập lên thái dương của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK