Sắc mặt của Tạ Thiên Tiều cũng ngay lập tức trở nên tái mét, không dám tin rằng đến lúc quan trọng lại xảy ra biến cố này.
Cái đầu mập mạp của Đồ Phu thò ra khỏi tầng hai, anh ta vẫy tay với Chu Quang Vinh ở dưới tầng và cười nói: “Chu tổng, chào anh, cậu Tạ ở bên cạnh anh làm màu quá, tôi không nhìn nổi nữa nên chuẩn bị giở quẻ này.”
Advertisement
“???”
Nghe thấy câu này, mọi người đều bỗng chốc sững sờ, con mẹ nó đây là logic gì vậy?
Sắc mặt Chu Quang Vinh bỗng trở nên căng thẳng, anh ta nói: “Xion, cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu làm như thế chính là đang tự đào hố chôn mình đó! Cậu dám phản bội Tạ gia, cậu cảm thấy sau này mình còn có thể sống một cuộc sống yên bình hay sao?”
Advertisement
Đồ Phu ngáp một cái và nói: “Con mẹ nó, từ khi sinh ra tới nay, tôi chưa từng trải qua cuộc sống yên bình được ngày nào đâu, ngày nào tôi cũng bị tiếng súng đánh thức đó! Anh cảm thấy việc dùng thứ này để dọa tôi có ích lợi gì sao?”
Chu Quang Vinh tức đến run rẩy toàn thân, trước đây anh ta đã bàn bạc xong với Đồ Phu về chuyện hợp tác rồi mà, vả lại, Tạ gia cũng có thể lấy ra thứ lợi ích khiến cho Đồ Phu vô cùng rung động. . ngôn tình sủng
Anh ta cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Thế nhưng Đồ Phu lại giở quẻ vào thời khắc quan trọng này à?!
“Chẳng phải ban nãy tôi đã nhắc nhở các người về việc đừng có cho rằng bản thân mình thực sự kiểm soát đại cục và nắm chắc phần thắng hay sao.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Chu Quang Vinh và Tạ Thiên Tiều với ánh mắt lạnh lùng.
Đan Liệt và u Mặc ở phía sau Đồ Phu cũng đồng thời biến đổi sắc mặt, chuyện này xảy ra quá đột ngột, vốn tưởng rằng Đồ Phu sẽ là quân bạn, kết quả anh ta lại trong chốc lát đã biến thành quân địch rồi?!
Thế thì còn đánh đấm gì nữa?
Chu Quang Vinh hừ lên một tiếng rồi bỗng nhiên ra tay, cơ thể mập mạp linh hoạt đến mức kỳ cục, lắc mình một cái đã đến được phía trước Tạ Thiên Tiều và giơ tay ra bắt lấy cổ Trần Ngư!
Tốc độ này khiến cho Trần Ngư hoàn toàn không kịp phản ứng lại, thậm chí còn chưa cả kịp chớp mắt.
Nhưng cô ấy cũng không cần lo lắng, bởi vì bên cạnh cô ấy còn một người lợi hại hơn nữa đang đứng đó!
Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn cũng theo đó thò ra từ phía sau vai Trần Ngư và trực tiếp bắt lấy bàn tay của Chu Quang Vinh ở trong không trung, hai người ngay lập tức đấm vào nhau, sóng không khí được tạo ra đập thẳng vào mặt Trần Ngư, khiến cho cô ấy không tự chủ được mà lùi về phía sau, nước mắt cũng ngay lập tức chảy ra.
Chu Quang Vinh biết rất rõ rằng bản thân mình nhất định phải nhanh chóng bắt được Trần Ngư, nếu không thì sẽ không thể kiểm soát được tình hình nữa!
Sau khi đánh trượt một chiêu, anh ta ngay lập tức tiến lên một bước, bàn tay vung lên theo đường vòng cung, lòng bàn tay đỏ ngầu đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn uốn cong bàn tay phải của mình và giơ lên để bảo vệ đầu, biến thành Hổ hình, một chiêu “Hổ ôm đầu” mạnh mẽ đón lấy đòn đánh của anh ta!
Chu Quang Vinh biết rõ bản thân mình tuyệt đối không thể nương tay, hơn nữa trong thời khắc nguy cấp này, adrenalin của anh ta nhanh chóng tiết ra, cả người đạt tới trạng thái đỉnh cao mà trước nay chưa từng có.
Sau khi một đòn bị “Hổ ôm đầu” của Tề Đẳng Nhàn đẩy ra, anh ta vung tay kia lên như một thanh như đao, bước chân theo vào, quần âu mềm mại bỗng nhiên phồng lên, có thể thấy rõ rằng cơ bắp và gân cốt bên trong đang vận động kịch liệt! Cùng với một tiếng giòn tan mà khớp tay vang lên, chưởng đao của Chu Quang Vinh đánh thẳng vào mi tâm của Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng võ công của Tề Đẳng Nhàn cao đến bao nhiêu? Lão luyện đến nhường nào cơ chứ?
Hắn dùng một chiêu “Mèo rửa mặt” vuốt tay xuống từ phía trên đầu, cùng lúc đó, năm ngón tay uốn lượn và hóa thành móng vuốt, trong lúc che mặt phòng ngự, hắn còn được đà bắt lấy!
Chu Quang Vinh biết rất rõ việc mình đã gặp phải một kẻ cứng đầu vô cùng khó giải quyết rồi, trong lòng anh ta nóng như lửa đốt nhưng lại không thể không hạ quyết tâm giải quyết Tề Đẳng Nhàn trước.
Thấy Tề Đẳng Nhàn đang dùng móng vuốt tóm về phía mình, đầu ngón chân của anh ta khẽ động, vặn người một cái rồi xoay đi như một con quay, đồng thời, cánh tay của anh ta vung lên như một chiếc roi mềm và đánh lên sống lưng của Tề Đẳng Nhàn.