Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thiếu đạo đức nghề nghiệp y như Ngọc Tiểu Long.

Chỉ là Ngọc Tiểu Long thỉnh thoảng còn vô cùng nham hiểm, chẳng hạn như lợi dụng Hướng Đông Tinh để lôi Vladimir ra mặt, thực ra cô ta cũng đã chuẩn bị kỹ phương án dự phòng.

Nếu lúc đó cô ta có thể đánh lại Vladimir thì công lao thuộc về cô ấy, còn nếu đánh không lại thì mượn đao giết người thôi.

Tề Đẳng Nhàn mà biết được suy nghĩ trong lòng Tôn Dĩnh Thục, chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường.

Ngọc Tiểu Long mà đơn giản như thế thì làm sao có thể tuổi còn trẻ đã phất lên nhanh như vậy, sao xứng tranh giành với thế lực Triệu gia?

Advertisement

"Nếu anh đã muốn làm việc thì làm đến cùng không được à?" Tôn Dĩnh Thục đen mặt hỏi.

"Con người tôi chính là thích lười biếng... Nhưng nếu cô cho tôi một trăm triệu, biết đâu tôi lại vô cùng cố gắng!"

"Mẹ nó, lại bắt đầu!!!"

Tôn Dĩnh Thục thiếu chút nữa phát điên tại chỗ, cô ta giận dữ, nói: "Cho dù tôi có ôm toàn bộ tài phiệt ở Thượng Tinh trong tay, cũng không đủ cho anh thỉnh thoảng đến bịp một trăm triệu!"

Advertisement

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì nở nụ cười ngượng ngùng.

Tôn Dĩnh Thục nhìn nụ cười của hắn còn mang theo chút thẹn thùng, thì càng tức giận, thằng nhãi này không làm bộ làm tịch thì chết à?

"Yên tâm, tôi chỉ là tới điều tra mà thôi, cũng chưa thu được tin tức chính xác là Hồng Thiên Đô muốn giết cô. Ông ta đến Thượng Hải còn đầy chuyện phải làm, giết chết cô không có lợi gì với ông ta cả."

"Anh nói thật? "Tôn Dĩnh Thục nửa tin nửa ngờ, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn bởi vì lười biếng mà lừa gạt mình.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Người này rất nguy hiểm, cho nên tôi muốn bóp chết ông ta trước, tránh cho đến lúc quan trọng lại lòi cái mặt ra phá hỏng chuyện của tôi."

Tôn Dĩnh Thục nói: "Vậy thì tốt... nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút."

Tề Đẳng Nhàn không ngờ Tôn Dĩnh Thục sẽ nói hắn cẩn thận, người phụ nữ này không phải nên ước gì mình chết sớm một chút, sớm ngày đăng xuất à?

"Bên Hàn Thành Tuấn, có tin tức gì không?" Tôn Dĩnh Thục do dự một lát, hỏi,"Tôi nghe người ta nói, anh đưa đồ đệ của hắn đến đạo quán của hắn, hơn nữa, còn giết ngay trước mặt hắn."

"Tin tức của cô nhạy như vậy, thì cũng có thể tự tìm hiểu được, còn hỏi tôi làm cái gì?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Anh biết rõ còn hỏi, tôi chỉ muốn lấy lại bài vị của bố tôi." Tôn Dĩnh Thục mặt không chút thay đổi nói, "Nếu anh có thể đánh bại hắn, không cần anh nói, tôi chủ động cho anh một trăm triệu."

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ ống quần của mình, đứng lên, nói: "Nếu hắn dàn xếp ổn thỏa, thì tôi sao cũng được. Nhưng nếu hắn dám tới tìm tôi gây sự, tôi sẽ đánh cho hắn đến sinh hoạt không thể tự mình xử lý!"

Hắn đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Tôn Mỹ Nghệ mặc bộ trang phục thư ký bưng cà phê đi tới.

"Chào Tề tổng, mời uống cà phê." Tôn Mỹ Nghệ bưng cốc cà phê đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, thuận miệng hỏi: "Chắc cô không học cái thằng chim nhỏ họ Park gì gì đấy, bỏ thuốc vào bên trong đâu nhỉ?"

Tôn Mỹ Nghệ nghe vậy, khuôn mặt lập tức cứng đờ, nói: "Tề tổng, mấy người Trung Quốc các người nói chuyện đều thiếu tôn trọng người khác như vậy à?"

Thật ra Tôn Dĩnh Thục lại muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trừng trị Tôn Mỹ Nghệ, dù sao Tôn Mỹ Nghệ cũng là người nhà họ Choi phái đến giám sát cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng thiếu tự nhiên.

"Tôi chưa bao giờ tôn trọng súc sinh thích bỏ thuốc người khác, cho dù cô lớn lên trông cũng không tệ."Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

"Tề tổng, anh có ý gì?!" Tôn Mỹ Nghệ tức giận nói.

Mí mắt Tôn Dĩnh Thục hơi giật giật, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, có chút bất đắc dĩ, có chút chua xót, còn có chút phẫn nộ.

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng sờ lỗ tai của mình, nói: "Cô có biết loại người giống như tôi thính giác rất tốt? Cô muốn gọi điện thoại, thì trốn ra xa một chút, hoặc là ở căn phòng có thể cách âm hoàn toàn í."

Sắc mặt Tôn Mỹ Nghệ rất khó coi.

"Tôn Mỹ Nghệ, cô trở về Triều Tiên đi, hành động của cô làm tôi quá mất mặt!" Tôn Dĩnh Thục mở miệng, ngữ khí đạm mạc nói.

"Tôn Dĩnh Thục, đồ khốn khiếp, cô chẳng qua là gả đến đúng lúc mà thôi! Tất cả những gì cô có bây giờ vốn đều không thuộc về cô, nếu cô không chịu buông tay, sớm muộn gì cũng bị giết chết!" Tôn Mỹ Nghệ thấy mặt nạ đã bị xé rách, lập tức điên cuồng rống giận lên.

Tôn Dĩnh Thục mặt không chút thay đổi nhìn cô ta, những lời như vậy, cô ta đã nghe rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần nghe, cô ta đều rất tức giận.

Chỉ là người như cô ta từ lâu đã không còn thể hiện vui buồn ở trên mặt, bởi vì cô không thể để lộ quá nhiều sơ hở cho người ta nắm thóp được.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Dĩnh Thục, xua tay, nói: "Bên cạnh cô toàn là thể loại gì vậy? Bây giờ có phải càng nghĩ càng thấy hối hận lúc trước đâm sau lưng tôi, khiến tôi lật mặt với cô đúng không? "

Tôn Dĩnh Thục mím môi không nói gì, những lời này của Tề Đẳng Nhàn quả thật đã đâm vào trái tim của cô ta.

Tôn Mỹ Nghệ cười lạnh nói: "Anh cảm thấy bản thân mình là thể loại gì tốt à? Cũng xứng đánh giá tôi?"

"Đủ rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK