Cả Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận bốn mắt nhìn nhau.
Cứ ngỡ rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ thốt ra lời vàng ý ngọc có thể khiến mắt người khác sáng ngời ngợi, kết quả lại là một câu như vậy?
Hút thuốc, uống rượu rồi ăn thịt mỡ? Kết bạn với người khác giới nhiều hơn?
"Khó trách anh lại ngỗ nghịch như vậy!” Tần Đường Ngọc mắng thầm.
Advertisement
Văn Tư Thuận dở khóc dở cười, nói: "Tề tiên sinh, thật lòng chúng tôi rất muốn được anh chỉ bảo cho, đừng lừa gạt chúng tôi như vậy chứ."
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đùa thôi, mấy người đừng để ý.”
"Nếu muốn luyện công phu thật tốt thì thiên phú chính là quan trọng nhất, sau đó mới kể đến nỗ lực cố gắng.”
"Tôi có thể luyện đến trình độ như vậy chính là do vừa có thiên phú vừa có nỗ lực, chủ yếu hơn chính là… Lúc tôi luyện công, chỉ cần hơi không cố gắng một chút thôi rất có thể sẽ bị người ta đánh chết.”
Advertisement
"Mỗi ngày lăn lộn trên ranh giới sinh tử, công phu cũng tự nhiên mà tiến bộ nhanh chóng."
"Thời xưa đều có các đại cao thủ xuất hiện nguyên nhân cũng đại khái như thế. Bởi vì quốc gia loạn thế nên thường xuyên phải đối mặt với các cuộc chiến sinh tử.”
Hai người nghe được liền liên tục gật đầu. Đây mới là lời thật, cái gì mà hút thuốc uống rượu rồi ăn thịt mỡ, tất cả đều là lời trêu chọc.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngoài ra, điểm này cũng rất quan trọng..."
Văn Tư Thuận tò mò hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
"Đó là trời sinh một cách kì diệu.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận suýt chút nữa thì té ngã khỏi ghế nhưng lại đồng thời có cùng suy nghĩ đập đầu chó của Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ. Lại có người chơi như vậy sao? Còn võ đức hay không vậy!?
Võ đức là phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ.
Tề Đẳng Nhàn thấy mặt cả hai đều xanh lè liền không ngừng cười ha ha: "Đó chính là cảnh giới tư tưởng. Đã từng nghe qua câu này chưa? Thân thể sẽ chết nhưng tư tưởng lại không chết?”
Tần Đường Ngọc thật sự sợ Tề Đẳng Nhàn lại cho bọn họ một câu quỷ quái "Đó chính là cao nguyên Thanh Tạng", cô ta phải để hắn biết thế nào là cực hạn, dù cho có mất mạng đi chăng nữa.
"Câu này không phải đùa giỡn, tư tưởng rất quan trọng..."
"Nếu cô tư tưởng đúng lúc, có thể định vị chính xác vị trí bản thân, từ đó tạo ra sự biến đổi trong tâm trí và góp phần rửa sạch thân thể.”
"Thứ này…thật giống như quyền ý vậy. Lại nói đến hư đầu ba não, nhưng thực ra là không thể không có.”
Tề Đẳng Nhàn nói tới đây rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn trò đùa lộn xộn nào khiến người khác cảm thấy ghê tởm nữa, đã thật sự cùng thảo luận với hai người họ.
Uống trà xong xuôi thì thời gian cũng không còn sớm.
Văn Tư Thuận đứng dậy nói: "Mẹ tôi ở nhà có làm cơm tối muốn mời Tề tiên sinh tới thưởng thức. Dù sao nếu không có anh ra tay, chỉ sợ Văn gia chúng tôi đã sụp đổ.”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn chọn hai món lễ vật đi theo Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đến Văn gia, cũng gặp được Văn phu nhân.
Văn phu nhân là người rất ôn hòa, đối xử với người khác đều nho nhã lễ độ, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất dễ nghe.
Từ trên người bà, Tề Đẳng Nhàn như nhìn thấy chút bóng dáng của mẹ mình, dịu dàng phảng phất chút ý chí kiên cường.
"Ta nghe tiểu Tần nói hiện giờ Tề tiên sinh đang là đả chủ của Long Môn." Văn phu nhân cười nhã nhặn với Tề Đẳng Nhàn, "Chuyện vui như này còn chưa kịp chúc mừng cậu.”
"Văn phu nhân khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn chỉ nhoẻn miệng cười cười. Đả chủ của tổ chức Long Môn? Hắn còn chẳng cảm thấy hứng thú.
Nếu như không phải Lý Hà Đồ kia cứ lì lợm đến tìm hắn, hắn cũng lười để ý tới.
Văn phu nhân nói tiếp: "Tề tiên sinh đã giúp ta chuyện lớn như vậy mà ta lại chẳng có gì để báo đáp..."
Tần Đường Ngọc nghe đến đây không ngừng run rẩy, cô ta sợ Tề Đẳng Nhàn này lại nói ra mấy lời như lấy thân báo đáp, toàn là mấy lời linh tinh cợt nhả.
Chẳng qua cũng may nhị đương gia không phải là người có giới hạn thấp như vậy, chỉ lẳng lặng đứng nép sang một bên lắng nghe.
"Ở trước mặt cấp dưới của người chồng quá cố, ta cũng có quyền lên tiếng đôi ba lời. Nếu Tề tiên sinh cần, đến lúc đó ta có thể đứng ra nói vài câu cho Tề tiên sinh.” Văn phu nhân thoải mái nói.
"Ha ha, cái này có thể sẽ có lúc cần đến, cảm ơn Văn phu nhân trước!” Tề Đẳng Nhàn chắp tay khách sáo nói.
Trong lúc nói chuyện, Văn phu nhân bỗng nhiên quay đầu ho khan hai tiếng. Mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn dễ dàng nghe được một trận đau thấu tim gan.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Văn Tư Thuận vội đặt đũa xuống, tới vỗ vỗ lưng cho Văn phu nhân, sắc mặt có chút khó coi.
"Mẹ không sao, con không cần để ý.” Văn phu nhân lắc đầu nói.