Sau khi uống hết ba hiệp, Liễu Tông Nham Toái mới đặt đũa xuống và thản nhiên nói: “Bà Tống, chúng ta bàn chuyện chính thôi!”
Tống Chí Mai cười nói: “Được, cầu còn không được cơ mà!”
Vi Họa Mi cũng lấy lại tinh thần và cười nói: “Hiện tại phó giám đốc Tống của chúng tôi đang cần sự ủng hộ, nếu như sư phụ Liễu Tông có thể toàn lực ủng hộ, đối với chúng tôi mà nói là một chuyện rất tốt.”
Advertisement
Liễu Tông Nham Toái bình tĩnh gật đầu rồi nói: “Điều kiện mà tôi đưa ra cũng rất đơn giản... Thứ nhất, tôi muốn mở một võ đường ở Thượng Hải; thứ hai, tôi cần một ít tài nguyên của Long Môn Thượng Hải; thứ ba...”
Vi Họa Mi nói: “Những thứ này đương nhiên đều chỉ là chuyện nhỏ, không thành vấn đề, chúng tôi hoàn toàn có thể đáp ứng.”
“Nham Toái Lưu đang yên đang lành vẫn là nên quay về nước Bành Kiệt của mình đi, đừng nghĩ đến việc nhúng tay vào chuyện của Long Môn Thượng Hải nữa, nhỡ không cẩn thận bị chặt đứt tay thì phải làm sao đây?”
Advertisement
Sau khi nghe hết những lời của Liễu Tông Nham Toái, Tề Đẳng Nhàn cầm chén rượu lên, mỉm cười và nói.
Thượng Tuyền Tinh Vũ trong mắt bắn ra tia lửa, anh ta lạnh lùng nói: “Cái tên thối tha kia, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy! Có sư phụ của tôi ở đây rồi, cho dù anh có gọi Miyazaki Shinzo đến thì cũng không bảo vệ được anh đâu!”
Ánh mắt của Liễu Tông Nham Toái cũng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ông ta nói với Tống Chí Mai: “Bà Tống, lời của con rể cô cũng là ý của cô à?”
Tống Chí Mai hoảng hốt, không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại giữa đường nhảy ra ngăn cản chuyện này!
Trong lòng bà ta bỗng chốc có chút tức giận, đây là cơ hội tốt để bà ta mượn lực từ bên ngoài, nếu như bị Tề Đẳng Nhàn phá hoại thì chắc chắn mình sẽ bị tụt lại phía sau Giang Sơn Hải thôi.
Nghe đồn Giang Sơn Hải đã cấu kết cùng với Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo rồi, ông ta còn suýt chút nữa đã gả con gái cho Diệp Kế Hùng, nếu như không phải Văn gia có người đứng ra phá hỏng chuyện thì bây giờ mọi chuyện đã xong cả rồi.
Điều này làm cho bà ta cảm thấy may mắn nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút nóng lòng.
Giang Sơn Hải vẫn luôn nỗ lực phát triển, bà ta không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải chủ động đứng lên!
“Vân Uyển, cháu có thể quản lí bạn trai của cháu một chút không?” Vi Họa Mi nhướng mày và nói với Lý Vân Uyển: “Đây không phải là chỗ để đùa đâu!”
Lý Vân Uyển cười cười, cô ấy nói: “Cháu không quản nổi anh ấy đâu, từ trước đến nay đều là anh ấy quản cháu.”
Những lời này, có thể nói là vừa củng cố tình cảm vừa cho Tề Đẳng Nhàn mặt mũi.
Phụ nữ có EQ cao, chính là biết ăn nói như vậy đấy.
Không giống như tên cai ngục nào đó, cứ mở miệng là lại có thể khiến cho người khác tức chết.
Tề Đẳng Nhàn không đợi Tống Chí Mai trả lời mà đã ngay lập tức lên tiếng: “Ông nói không sai, ý của tôi cũng chính là ý của bà ấy. Bởi vì có tôi ủng hộ bà ấy là được rồi, không tội gì phải kéo người nước ngoài vào ủng hộ cả.”
Lần trước Tống Chí Mai đã phải chịu thiệt thòi lớn ở chỗ Tề Đẳng Nhàn khi còn ở thành phố Trung Hải, nghe thấy lời này, bà ta theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng cho dù như thế thì bà ta vẫn không dám mở miệng nói chuyện.
Vi Họa Mi tức giận quát lên: “Cậu có thể ngậm miệng lại được không hả? Hôm nay bảo cậu đến đây để làm khách chứ không phải để cậu giọng khách át giọng chủ và làm hỏng chuyện của chúng tôi!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Sao nào, bà Vi cảm thấy dẫn sói vào nhà là chuyện tốt à? Đám người Kiệt Bành này thâm sâu khó lường, lòng mang ý xấu, bà thích bọn họ đến thế cơ à?”
Vi Họa Mi bị lời của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức đến mức cả người run lên bần bật, Tống Chí Mai có thể có được sự ủng hộ để lên làm giám đốc hay không chính là điều mà bà ấy quan tâm nhất!
Bây giờ đã sắp lôi kéo được sự ủng hộ của Nham Toái Lưu rồi, kết quả lại bị Tề Đẳng Nhàn ở đâu chạy ra ngăn cản!
Lý Vân Uyển yên lặng ăn cơm như thể chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy, lúc đàn ông làm những chuyện như thế này, phụ nữ tốt hơn hết là nên bớt lèm bèm lại và không nên chõ miệng vào.
“Hai vị, xin mời về cho.” Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến Vi Họa Mi mà nói thẳng với Liễu Tông Nham Toái và Thượng Tuyền Tinh Vũ.
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Bà Tống muốn lên làm giám đốc thì phải cần đến sự ủng hộ của chúng tôi! Anh là cái thá gì mà cảm thấy mình có thể ủng hộ bà ấy được? Nói cách khác, chẳng lẽ anh quá coi trọng đám tàn dư của Văn gia và cho rằng bọn họ có năng lực đó!”
Liễu Tông Nham Toái cúi đầu rũ mắt, không nói gì cả, ông ta là một đại tông sư, tội gì phải cãi nhau với người khác.
Ông ta thường sẽ trực tiếp ra tay.
“Dì Tống, hoặc là dì chọn tin tưởng cháu và cháu sẽ nâng đỡ dì bước lên vị trí đó; hoặc là dì tiếp tục hợp tác với đám người Bành Kiệt này, đến lúc đó đừng có trách cháu không nể mặt Vân Uyển.” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Tống Chí Mai và nhàn nhạt nói.